Hàn Kiêu hai mắt trợn tròn xoe, lắc đầu cầu xin.
“Tôi đã cho cơ hội rồi, bản thân anh không quý trọng mà thôi!”
“Hưởng thụ cho tốt hai ngày cuối cùng đi!”
Lục Khải nói xong, tiện tay ném khăn giấy đi, vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Hắc Vũ, bảo anh ta qua xử lý hiện trường.
Đi ra khỏi sân khấu kịch, Lục Khải nhìn thấy Hàn Ngọc mặt đầy lo lắng.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao!”
Lục Khải cười nhạt: “Lát nữa Hắc Vũ đưa em và con về trước, anh đi ra ngoài có chút chuyện!”
“Sẽ không nguy hiểm chứ?”
Hàn Ngọc lo lắng hỏi.
“Yên tâm, không đâu”.
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, Hắc Vũ và Lôi Hạo Thiên uy phong chạy đến.
Sau khi Lục Khải dặn dò Hắc Vũ mấy câu, anh liền cùng Lôi Hạo Thiên rời đi.
Nơi đến là biệt thự nhà họ Lý!
Lục Khải không muốn kéo dài, anh phải nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện, cho vợ con một cuộc sống an toàn.
Tất cả kẻ địch đều phải giải quyết.
Đương nhiên, hôm nay không phải Lục Khải muốn tiêu diệt nhà họ Lý, mà là đi tìm Lý Minh Đạt.
Anh muốn cạy miệng Lý Minh Đạt, có được tung tích của Chu Mỹ Liên.
“Long Hồn, anh nói xem liệu Lý Minh Đạt có chịu phối hợp với chúng ta không?”
Lôi Hạo Thiên đang lái xe, tò mò hỏi.
“Người đều tham lam, sinh tử và lợi ích ở trước mặt, ai mà không dao động”.
Lục Khải híp mắt nhìn bên ngoài cửa xe, anh thật sự rất tò mò, Chu Mỹ Liên rốt cuộc là ai.
Thậm chí ngay cả hệ thống tình báo của Long Môn cũng không thể tra được.
Mười mấy phút sau, Lục Khải và Lôi Hạo Thiên đi tới biệt thự nhà họ Lý.
Vừa đến cửa, hai người cùng nhíu mày, mặt thêm vài phần cảnh giác.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.
Lôi Hạo Thiên nhìn Lục Khải chờ lệnh.
“Vào xem chút!”
“Rõ!”
Lôi Hạo Thiên và Lục Khải đi vào biệt thự nhà họ Lý.
Nhưng nhìn thấy hình ảnh trước mặt, sắc mặt hai người đông cứng.
Trong biệt thự ngổn ngang thi thể.
Máu tươi tập trung vào một chỗ, giống như dòng suối nhỏ chảy ra ngoài.
“Giết người diệt khẩu!”
Lục Khải nói ra bốn chữ.
Nhất định là Chu Mỹ Liên làm, bà ta muốn cắt đứt tất cả đầu mối.
“Đi, mau đến nhà họ Lưu và nhà họ Tôn!”
Lục Khải hô lớn, nhanh chóng xoay người.
Nhưng vừa đi được hai bước, anh liền dừng lại, đứng tại chỗ.