Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tên đó vừa dứt lời thì đàn em phía sau đã hùng hổ xông lên, một chân đá vào xe, sau đó cầm gậy đập thẳng vào nắp động cơ, chỉ vào trong xe rống lên: “Con mẹ mày, lái Roll-Royce thì ngon lắm hả?”  

 

“Má nó cái bọn này!”  

 

Lôi Hạo Thiên tức giận mắng một tiếng, cởi bỏ dây an toàn chuẩn bị xuống xe.  

 

“Ngồi yên đó đừng nhúc nhích, để tôi!”  

 

Giọng Lục Khải vô cùng bình tĩnh, chẳng thể nghe ra chút gợn sóng nào.

Nhưng Lôi Hạo Thiên lại biết rõ, Long Hồn đã nổi giận!  

 

Đêm trước ngày cơn bão ập đến luôn bình yên lắm.  

 

Mà chờ đợi đám người bên ngoài kia không phải là phong ba bão táp, mà là gió tanh mưa máu!  

 

Lục Khải thân thiết nhìn Hàn Ngọc bên cạnh: “Em không sao chứ?”  

 

Mái tóc Hàn Ngọc đầy hỗn loạn, dùng sức lắc đầu: “Không… Không sao!”  

 

“Nào, em ôm con một lát để anh đi rồi quay lại ngay!”  

 

Lục Khải giao Lục Viên Hàn cho Hàn Ngọc rồi mở cửa xuống xe.  

 

Anh vừa mới xuống xe thì hơn mười tên côn đồ kia lập tức bao vây anh.  

 

Ánh mắt của anh lướt qua từng người một.  

 

“Xe tôi là do các người đập hả?”  

 

“Má mày, bố mày đập đó rồi mày thích thái độ gì?”  

 

Một thanh niên côn đồ ngạo mạn trả lời, trong lúc nói chuyện còn kiêu ngạo lắc lắc người.  

 

“Mày ngông cuồng quá nhỉ? Lamborghini của bố mày mà mày cũng dám đâm? Biết bố mày là ai không?”  

 

“Tôi không có hứng thú với loại rác rưởi”.  

 

Ánh mắt Lục Khải lạnh như băng như sương: “Đập xe tôi là chuyện nhỏ, nhưng lúc nãy các người đã làm vợ con tôi sợ rồi!”  

 

“Thế hả? Thế thì mày kêu vợ con mày ra đây để anh em tao an ủi dùm cho!"  

 

Thanh niên rướn cổ lên, không kiêng dè gì cười lớn.  

 

Nghe nói thế, Lục Khải kéo lấy thanh niên kia rồi đập mặt của anh ta xuống đất như dằn bóng rổ.  

 

Rầm…  

 

Mặt của thanh niên đó đã nện mạnh xuống đất.  

Trong phút chốc, máu mũi đã nhuộm đỏ hai bên mặt.  

 

“Con mẹ nhà mày, bố mày là con trai Hồng Cương, mày dám…”  

 

Lục Khải chẳng cần biết đối phương là ai.  

Nhấn Mở Bình Luận