Vẻ mặt Triệu Nhược Hà đầy lo lắng, tuy cánh cửa mở rộng, nhưng bà ta lại chỉ trơ mắt nhìn, không dám bước vào nửa bước.
Còn Hàn Bằng Phi lại bất an ngó đông ngó tây.
“Các người đến đây làm gì?”
Lục Khải mặt không cảm xúc, cất giọng lạnh lùng hỏi.
Sau khi nhìn thấy Lục Khải, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi mặt đầy kích động, sải bước đi lên.
“Lục Khải, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến gây chuyện với anh, càng không đến làm loạn”.
Triệu Nhược Hà hoàn toàn không ngạo mạn và chê bai như trước: “Anh xem, tôi luôn ghi nhớ kỹ lời cảnh cáo trước đây của anh, trước khi chưa được anh cho phép, tôi không bước vào trang viên nửa bước!”
“Tôi biết, trước đây tôi làm rất nhiều chuyện quá đáng, tôi già hồ đồ rồi, tôi xin lỗi anh, xin anh tha thứ cho chúng tôi, được không?”
Triệu Nhược Hà nói hết một hơi, nhưng thấy Lục Khải không tỏ thái độ gì, bà ta càng nóng ruột.
Chỉ thấy bà ta giơ tay không ngừng tự tát thật mạnh vào mặt mình: “Lục Khải, xin anh tha thứ cho chúng tôi, xin anh cứu chúng tôi với!”
“Nếu anh thực sự không lo cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ chết mất”.
Nghe thấy lời này, Lục Khải không nhịn được nhìn Triệu Nhược Hà tự vả đến đỏ bừng mặt.
“Mẹ vừa nói là chết? Thế là sao?”
“Hàn Bằng Trình và Hàn Quang Thái chết rồi, tiếp theo chắc chắn là chúng tôi!”
Triệu Nhược Hà nhắc đến hai cái tên này, toàn thân không kiểm soát được run lên.
“Nói như vậy, thì hai người biết chuyện của Chu Mỹ Liên?”
Lục Khải tiện miệng hỏi.
“Tôi biết tôi biết, chỉ cần anh có thể bảo vệ chúng tôi, thì chúng tôi sẽ nói hết”.
“Nói trước đi, để tôi nghe xem thông tin mà hai người biết có đáng để cứu mạng hai người không”.
“Chúng tôi biết chỗ ở của Chu Mỹ Liên!”
Hàn Bằng Phi không hề giấu diếm, nói thẳng luôn.
“Mau nói đi!”
“Số 1 đường Diên Hà”.
Sau khi nghe thấy địa chỉ này, Lục Khải nhìn chằm chằm Hàn Bằng Phi mấy giây.
Sau đó mới chỉ vào trang viên: “Vào trong đợi tôi”.