Nói xong, Lục Khải lên nòng.
“Đại ca, có thể cho tôi chết rõ ràng được không? Chí ít hãy nói cho tôi biết, cậu là ai? Lục Khải nhà họ Lục, tôi thật sự không biết loại người ác ôn này!”
“Vậy, Long Hồn Long Môn đã nghe qua chưa?”
Ầm!
Toàn thân Hồng Cương mềm nhũn, đầu đập liên tục xuống đất.
Lão đại Long Môn, hiệu Chiến Thần!
Không ai không biết, không ai không hiểu!
Hồng Cương lúc này cảm thấy mình rất dốt nát, trong lòng hối hận.
Nhưng hối hận đã muộn rồi!
Pằng!
Cùng với một tiếng súng vang lên, trước mắt Hồng Cương tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Lục Khải tiện tay ném cây súng, xoay người rời đi.
Chiếc xe anh lái trước đó bị đâm rất nghiêm trọng, đã không thể lái được nữa.
Anh nhìn chiếc Bentley Mulsanne trong sân của Hồng Cương, không cần suy nghĩ nhiều lái chiếc xe này về nhà!
Lục Khải về nhà đã là bảy giờ tối.
Triệu Nhược Hà đeo tạp dề, vội vàng chào đón: “Lục Khải về rồi, mau rửa tay, mọi người đều đang chờ con về ăn cơm đó!”
Triệu Nhược Hà giơ tay chỉ vào một bàn thức ăn phong phú: “Mẹ nấu món con thích, con thử xem có hợp khẩu vị hay không, nếu không thích thì để mẹ làm lại!”
Lục Khải thật sự có chút không quen với sự nhiệt tình này của Triệu Nhược Hà.
Không nhịn được nhìn bà ta vài lần.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Khải, Triệu Nhược Hà ngây ra, có chút bất an nhìn Hàn Bằng Phi, sau đó lo lắng hỏi Lục Khải: “Mẹ… nói sai sao?”
“Không sai, con gọi Ngọc ra ăn cơm!”
Lục Khải nhàn nhạt cười một tiếng, quay về phòng.
Hàn Ngọc vẫn canh bên cạnh Lục Viên Hàn.
Lục Viên Hàn rất ổn định, các chỉ số đều đang chuyển biến tốt.
“Anh về rồi à!”, Hàn Ngọc hai mắt đỏ hoe nói.
Lục Khải biết trước đó Hàn Ngọc vừa khóc xong, anh vỗ nhẹ vai cô: “Đi, ăn cơm thôi!”
Hàn Ngọc liếc nhìn Lục Viên Hàn mấy lần, cô khẽ gật đầu, cùng Lục Khải ra khỏi phòng.
Họ vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy Triệu Nhược Hà nói chuyện điện thoại: “Được được được, tôi biết, cầu xin mấy người gia hạn cho tôi thêm mấy hôm, cảm ơn!”
Nhìn thấy Triệu Nhược Hà mặt đầy khổ sở cúp máy, Hàn Ngọc không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”