“Mẹ thiếu tiền người khác sao?”
Hàn Ngọc ngậm đũa, tò mò hỏi.
“Không có mà!”
Sau khi Triệu Nhược Hà xới cơm xong đưa cho Hàn Ngọc, thở dài một hơi: “Chủ nhà giục chúng ta dọn nhà”.
Chủ nhà? Dọn nhà?
Nghe thấy vậy, dù là Lục Khải hay Hàn Ngọc cũng rất bất ngờ.
“Mẹ nói là căn nhà ở Kim Hi Phủ?”
“Không sai!”
Sau khi xới cơm xong, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi đứng trước bàn ăn, không dám ngồi xuống.
Bà ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ và bố con trước đó bị Hà Siêu Quần lừa, căn nhà kia vốn không phải cậu ta mua, mà là thuê!”
“Bây giờ đã đến thời hạn thuê, chủ nhà không muốn cho chúng ta thuê nữa, giục chúng ta mau dọn nhà”.
Hàn Ngọc không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Khải.
Trước kia quan hệ giữa cô và Triệu Nhược Hà không hề tốt, nhưng dù thế nào Triệu Nhược Hà vẫn là mẹ cô.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, vĩnh viễn sẽ không đứt đoạn.
“Bố mẹ, đừng đứng thế, ngồi xuống ăn chung đi”.
Lục Khải cười nhạt, mở miệng nói.
Mặc dù anh không hài lòng với hành động ngày trước của Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi, nhưng chỉ cần Hàn Ngọc hy vọng thì anh sẽ đồng ý.
Nghe thấy Lục Khải gọi bọn họ là bố mẹ, Triệu Nhược Hà không cầm được nước mắt.
Ngay cả Hàn Bằng Phi, hốc mắt cũng hơi đỏ.
Lục Khải càng khoan dung độ lượng, trong lòng bọn họ càng tự trách.
Triệu Nhược Hà tâm tình kích động, một tiếng phốc vang lên, bà ta quỳ xuống trước mặt Lục Khải.
“Lục Khải, cảm ơn con vẫn nhận người mẹ này!”
“Trước kia đều là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi các con, xin lỗi Viên Hàn…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Khải đứng dậy, đỡ bà ta: “Mẹ, đừng như vậy, đều là người một nhà”.
Triệu Nhược Hà lau lau nước mắt, cố gắng nói một tiếng cảm ơn.
Lục Khải đỡ bà ta vào chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!