Triệu Thự Quang vừa dứt lời, ánh mắt của Lục Khải cũng không chớp lấy một cái, cho ông ta một bạt tai.
Ông ta chỉ thấy choáng váng hết cả mặt, hai bên tai cứ ông ông.
“Cả cậu hai mà mày cũng dám đánh hả? Mày có còn tính người nữa không?”
“Nếu không phải có con Ngọc thì tao đã lấy mạng mày từ lâu rồi!”
Ánh mắt Lục Khải lạnh như băng căm tức nhìn Triệu Thự Quang: “Tôi chỉ nhắc nhở đúng một lần, không ai được phép sỉ nhục vợ tôi”.
Giọng nói như một cơn sóng thần đánh thẳng vào trong tinh thần mỗi người.
Khiến họ cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong tâm hồn.
“Các người mau cút ngay cho tôi, nhà tôi không chào đón cái loại như các người”.
Lục Khải lạnh giọng ra lệnh đuổi khách.
“Lục Khải, tao biết mấy năm nay mày làm lính đánh thuê ở nước ngoài, tao cũng biết mày đánh đấm ghê gớm lắm, nhưng mày vô duyên vô cớ đánh bố tao rồi đánh cả vợ tao, hơi quá đáng đấy?”
Triệu Đức Trí xanh hết cả mặt: “Còn nữa, trước đó cô tư có nói cô không mua căn biệt thự này, bây giờ mày lại bảo là nhà mày, không thấy mâu thuẫn hả?”
Lục Khải lấy chìa khóa trong túi ra: “Biệt thự này không phải do mẹ Hàn Ngọc mua, mà là tôi với cô ấy mua tặng cho bà ấy”.
“Còn việc ra tay đánh bố với vợ anh ấy hả, không phải là tôi giỏi đánh đấm mà là do họ thiếu đòn!”
Vừa nói xong, Lục Khải nắm tay Hàn Ngọc, gọi Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi đi tới căn biệt thự số một.
Sau khi anh mở cửa ra thì xoay người lại nhìn Triệu Đức Trí: “Lẽ ra định cho mấy người vào trong mở mang tầm mắt, nhưng nghĩ lại chắc thôi, biệt thự này lớn quá, sợ mấy người vào rồi lại lạc đường!”
Ầm!
Nói xong, Lục Khải bèn đóng cửa lại.
Nhốt bọn họ bên ngoài.
Nhục nhã!
Sự sỉ nhục đầy trắng trợn!
Tuy Triệu Đức Trí vô cùng tức giận, nhưng lại không biết phải trút ra thế nào.
Anh ta thật sự không thể hiểu nổi, con chó nhà có tang như Lục Khải lấy đâu ra tiền mua biệt thự số một?
Triệu Thự Quang đang muốn giẫm nát thể diện của Triệu Nhược Hà lập tức ngây ra như phỗng, hoàn toàn không còn vẻ phong độ như trước.
“Anh hai, đừng nói là mọi người tin Lục Khải có đủ tiền mua căn biệt thự này đấy nhé?”
Triệu Đức Cường nhuộm tóc vàng thấy tất cả mọi người đều không nói gì thì đầy tự tin lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!