Vẻ mặt Miêu Phương đầy bất ngờ: “Giám đốc Tiết không nói đùa đấy chứ? Sao lại bị bác bỏ được?”
“Hai người có đắc tội với chủ tịch hay không vậy?”
Đối mặt với câu hỏi đó, Miêu Phương và Triệu Đức Trí quay sang nhìn nhau, không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu.
“Sao lại như thế được? Chủ tịch của anh là ai cũng tôi còn không biết! Hơn nữa một người máu mặt như chủ tịch thì chúng tôi lấy lòng còn không kịp nữa là đắc tội?”
Đến tận lúc này rồi mà giọng Miêu Phương vẫn õng ẹo.
Hơn nữa cô ta còn nũng nịu giậm chân một cái, dáng người hoàn hảo cũng chợt rung rung.
“Giám đốc Tiết, anh nghĩ cách giúp bọn em đi! Anh cũng biết hợp tác này quan trọng với công ty em đến mức nào mà”.
Tiết Khải nghe thấy giọng nói nũng nịu đó thì cứ thấy nhũn hết cả người.
Anh ta nhìn hợp đồng trong tay vài giây, chợt hiểu ra, vỗ trán.
Anh ta cười lắc đầu: "Này người đẹp Miêu, chuyện này phải trách em đấy!”
“Trách em?”, Miêu Phương đầy khó hiểu.
“Tất nhiên là trách em rồi, trong giới kinh doanh này ấy à, ai lại không biết danh tiếng người đẹp họ Miêu? Tôi nghĩ là chủ tịch chúng ta chỉ đang chơi lạc mềm buộc chặt thôi!”
Hả?
Nghe phân tích của Tiết Khải, vẻ mặt Miêu Phương đầy khó hiểu, trong lòng lại mừng thầm.
“Thế thì em phải làm thế nào đây?”
“Đơn giản, hẹn ăn cơm một bữa, em phải biểu hiện thật tốt trong bữa cơm đó! Chỉ cần chủ tịch vui vẻ thì chuyện gì cũng dễ bàn!”
“Yên tâm đi, chuyện này để tôi lo! Nhớ phải chủ động một chút nhé!”
Tiết Khải hạ giọng, người xấu xa nhắc nhở.
“Được rồi, để tôi sắp xếp, chờ điện thoại của tôi nhé!”
Tiết Khải nói xong bèn xoay người rời đi.
Theo anh ta thấy, đây rõ là một cơ hội để lấy lòng Lục Khải.
Chỉ cần Miêu Phương làm cho anh hài lòng thì chắc chắn anh ta cũng sẽ được Lục Khải quan tâm hơn.
“Em yêu à, vất vả cho em rồi!”, Triệu Đức Trí chậm rãi đứng dậy, có chút khó xử mở miệng.
“Không sao, vì công ty của chúng ta, cũng vì tương lai của chúng ta mà”.
Ngoài mặt Miêu Phương tỏ vẻ không muốn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.