Cạch, cạch, cạch…
Gót giày quân đội chạm vào mặt sàn, Lục Khải đi tới trước mặt Chu Tuấn Vũ.
Khí thế hùng hổ đè ép lên người Chu Tuấn Vũ, anh ta hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn trước đó nữa, đầu cúi xuống rất thấp, đừng nói là đối diện với Lục Khải, mà cả đôi giày quân đội của anh cũng không dám nhìn.
Lục Khải lấy cái điện thoại dính đầy máu tươi của Chu Tuấn Vũ ra đặt trước mặt anh ta.
“Gọi điện thoại!”
Nghe thấy ba chữ đó, Chu Tuấn Vũ ngẩng đầu lên theo bản năng, trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Năm mươi hũ tro cốt mà chỉ dẫn theo hai mươi một người, vẫn còn thiếu hai mươi chín người nữa!”
Lục Khải bâng quơ mở miệng: “Nhanh lên, gọi người tới đây!”
Cái gì?
Chu Tuấn Vũ sợ tới mức cả người run run, ánh mắt nhìn Lục Khải đầy vẻ sợ hãi.
Bây giờ anh ta đang vô cùng hối hận.
Trước đó anh ta chỉ cảm thấy Lục Khải là con kiến hôi nên mới chạy tới báo thù cho Bạch Uyển Đình.
Không ngờ ở cái nơi anh ta không để vào mắt như Lâm Thành, lại có một ác ma như Lục Khải!
Chu Tuấn Vũ lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cầu xin nói: “Đại ca, tôi… Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi!”
Tất nhiên Lục Khải hết sức thoải mái bỏ qua câu đó, xoay người nhặt điện thoại lên: “Mày không gọi thì để tao giúp cho!”
Nói xong, Lục Khải dùng điện thoại Chu Tuấn Vũ, gọi cho bố anh ta.
“Tuấn Vũ, chuyện giải quyết tới đâu rồi? Bố với bố vợ con đang chờ làm tiệc chúc mừng cho con này!”
“Xin lỗi nhé, tôi là Lục Khải của nhà họ Lục ở Lâm Thành. Tôi giúp Chu Tuấn Vũ gọi thêm hai mươi chín người nữa, nhớ, đừng đến nhiều quá, tôi chỉ giết đúng hai mươi chín người!”
Nói xong, Lục Khải bèn tắt điện thoại.
Trong sảnh tuy có rất nhiều người, nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh.
Có thể nghe rất rõ tiếng nuốt nước bọt và tiếng thở dốc của Chu Tuấn Vũ.
Trong số những người đó, phần lớn đều là những người thành công của Lâm Thành.
Bọn họ nghe tiếng nên đến nịnh bợ Chu Tuấn Vũ.
Nhưng chẳng ai trong số họ ngờ được rằng Lục Khải dám đắc tội với cả cậu ấm nhà họ Chu của tịnh lị!
Một giây sau đó, ánh mắt lạnh như băng của Lục Khải cũng đảo qua những người kia.
“Dọn chỗ, người không liên quan tới anh ta mời rời đi!”
Lục Khải dùng giọng điệu ra lệnh, từ chối cho ý kiến nói.
Dù bọn họ cố tình đến đây để nịnh bợ Chu Tuấn Vũ, nhưng theo tình huống trước mặt thì không ai dám ở lại lâu.
Ngay sau đó, trong sảnh chỉ còn Chu Tuấn Vũ và hai mươi đàn em anh ta mang đến.
Bầu không khí đầy áp lực và nặng nề.