Thế nhưng anh ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng của Lục Khải lại vang lên: “Hắc Vũ, hai mươi mốt người này giao cho anh”.
“Xong rồi thì gom tro cốt của bọn họ lại, chờ hai mươi chín người kia tới thì gửi toàn bộ năm mươi hũ tro cốt này đến nhà họ Chu!”
“Rõ!”
Sau khi Lục Khải dặn dò xong thì xoay người đi không hề quay đầu lại.
Sau lưng anh là tiếng gào lên như cắt tiết heo.
Lục Khải lên xe, chạy về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hàn Ngọc vẫn ngồi bên cạnh Lục Viên Hàn, không rời nửa tấc.
Mà Khâu Đức Hải thì đang kiểm tra cho Lục Viên Hàn.
Thấy Lục Khải về, Hàn Ngọc bèn đi tới.
“Lục Khải, chiều nay anh có thời gian rảnh không?”
“Tất nhiên là có rồi".
“Lúc nãy em nhận được điện thoại từ người trong công ty, chiều nay có một bữa cơm với khách hàng khá quan trọng, anh ta nhấn mạnh là phải mời anh đi”.
“Gọi anh đi?”
“Đúng vậy, nhưng em nghĩ anh cũng không hiểu biết về chuyện công ty lắm, với cả Viên Hàn cũng có bác sĩ Khâu chăm sóc rồi em cũng yên tâm, nên em sẽ đi với anh”.
“Được!”
Lục Khải sảng khoái đồng ý.
Trong lòng anh vẫn còn cân nhắc, không biết là ai mà nhất quyết đòi gặp anh!
Dù muốn gặp anh, thì trực tiếp liên lạc với anh là được mà?
Tại sao phải thông qua Hàn Ngọc?
Lục Khải nghĩ mãi vẫn không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa, đến đó là biết thôi mà.
Anh và Hàn Ngọc ngồi với con gái vài tiếng đồng hồ rồi ra ngoài, đi về phía khách sạn Kempinski.
Lúc này, trong phòng riêng của khách sạn, Miêu Phương và Triệu Đức Trí đã đến.
Khoảnh khắc Miêu Phương bước vào, ánh mắt Tiết Khải đã không thể dời khỏi cơ thể cô ta.
Miêu Phương trước mặt anh ta mặc một bộ sườn xám, cặp đùi thon gọn được lớp vớ dài bao bọc.
Chân mang đôi giày cao gót ngọn màu đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!