Tay Tiết Khải dính đầy máu tươi, động tác tay vẫn thoăn thoắt tiếp tục.
Mà Lục Khải thì đã kéo Hàn Ngọc đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh nhìn sang Triệu Đức Trí bên cạnh bàn ăn.
Ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, đàn ông như thế chẳng khác gì rác rưởi.
Lục Khải lắc đầu, nắm tay Hàn Ngọc nhanh chóng rời đi.
Trên đường về, Hàn Ngọc không ngừng lắc đầu thở dài.
Quan hệ gia đình thế này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng.
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cô cũng thấy rất may mắn.
Theo lời Lục Khải nói, ít nhất bản thân cũng đã nhìn thấu tất cả.
Cô khẽ liếc mắt nhìn Lục Khải đang lái xe.
Vào lúc này, cô bỗng nhận ra được mong muốn của bản thân vô cùng đơn giản.
Cô chủ cần có Lục Khải và Lục Viên Hàn bên cạnh là đủ rồi.
Với cô mà nói, đó chính là hạnh phúc.
Khi hai người về đến trang viên nhà họ Lục, thì Khâu Đức Hải vừa kiểm tra cho Lục Viên Hàn xong.
“Bác sĩ Khâu, khi nào con gái tôi mới có thể tỉnh lại?”
Hàn Ngọc thoáng lo lắng hỏi.
“Tình trạng của Viên Hàn khá ổn định, các chỉ số đều đang tốt lên rất nhiều. Theo kinh nghiệm của tôi thì chắc cô bé sẽ tỉnh dậy nhanh thôi”.
Khâu Đức Hải vừa nói vừa đẩy kính mắt.
“Thế thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ Khâu!”, Hàn Ngọc vừa dứt lời lập tức ngồi xuống giường, yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt núc ních thịt của Lục Viên Hàn.
“Là việc tôi nên làm mà!"
Khâu Đức Hải vô cùng khiêm tốn nói, ánh mắt lại nhìn sang Lục Khải vài lần.
“Ngọc à, em ngồi với con một lát, anh và bác sĩ Khâu ra ngoài một lát”.
“Anh đi đi!”.
Lục Khải cười khẽ gật đầu rồi rời khỏi biệt thự, ra vườn hoa đang nở rộ bên ngoài.
“Bác sĩ Khâu, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi!”
“Long Hồn, tình hình của con gái anh không lạc quan lắm”.
Lời vừa nói ra, đồng tử Lục Khải bỗng co rụt lại, hai luồng sáng lạnh chợt hiện lên.
Khâu Đức Hải bị ánh mắt sắc lạnh của Lục Khải nhìn chằm chằm thì cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, sợ đến mức lùi về sau vài bước.
Bao năm qua, Khâu Đức Hải đã tiếp xúc với rất nhiều người nổi tiếng trên thế giới, nhưng người có khí thế mạnh mẽ, không giận vẫn uy nghiêm như Lục Khải thì chỉ có một.
Lục Khải như một vị vua sở hữu hào quang sẵn có, khiến tất cả mọi người bất giác quỳ xuống hành lễ.
“Nói tiếp đi”.
Giọng nói trầm thấp đầy áp lực của Lục Khải thốt ra ba chữ.
“Loại vi khuẩn được tiêm vào trong cơ thể con gái anh rất đặc biệt, tôi chưa từng gặp bao giờ”.
“Trước đó tôi đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của loại vi khuẩn này, nó đã tạo ra những tổn thương rất lớn trong người con gái anh”.
Khâu Đức Hải nói rất nhỏ, hơn nữa ông ta vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Lục Khải.
“Tôi không muốn nghe những lời này”.
“Tôi muốn ông chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, không tiếc bất kỳ giá nào, ông làm được không?”