Thế nhưng Lục Khải chỉ cần một cuộc điện thoại đã gom được một xe!
Ông ta thừa nhận mình đã đánh giá quá thấp năng lực của Lục Khải.
“Đủ… Đủ rồi!”
“Nếu không đủ thì cứ nói, cần bao nhiêu tôi lại kêu người mang tới!”
Lục Khải vừa nói vừa vỗ vai Khâu Đức Hải: “Nhưng nhớ kỹ, con gái tôi nhất định phải khỏe mạnh không tổn hao gì”.
“Long Hồn cứ yên tâm, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Khâu Đức Hải lớn tiếng bày tỏ thái độ.
Trong lòng ông ta biết rõ, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Lục Viên Hàn thì mình sẽ có được những gì!
Lúc này, Hàn Ngọc đi tới với vẻ mặt lo lắng.
Cô trông thấy Lục Khải đang trao đổi gì đó với Khâu Đức Hải thì dừng bước.
Cô không muốn quấy rầy Lục Khải, nhưng vẻ mặt lại không giấu được sự lo lắng.
“Ngọc à, sao thế em?"
Lục Khải đi vội tới, thân thiết hỏi.
“Không ảnh hưởng gì tới anh chứ!”, Hàn Ngọc áy náy, khẽ mở miệng.
“Làm gì có đâu!”
Lục Khải cười cười, giơ tay sờ đầu Hàn Ngọc.
“Anh xem này!”
Hàn Ngọc đưa điện thoại cho Lục Khải.
“Em vừa nhận được tin nhắn từ mẹ, giọng điệu này chắc chắn không phải do mẹ em gửi”.
Lục Khải xem tin nhắn, trong đó viết: “Hàn Ngọc, bố mẹ mày đang ở chỗ của tao, nếu muốn gặp bố mẹ mình thì đến phòng 2505 tòa nhà số ba của Kim Hi Phủ”.
Đọc hết tin nhắn, Lục Khải gọi điện thoại cho Triệu Nhược Hà.
Điện thoại gọi được nhưng lại không có ai nghe máy.
“Bố mẹ ra ngoài làm gì thế?”
“Bọn họ nói là đi mua quần áo và đồ chơi cho Viên Hàn, tiện thể mua vài món về ăn”.
Vẻ mặt Hàn Ngọc không thể nén được sự lo lắng: “Em cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này, anh nói xem liệu bố mẹ có xảy ra chuyện gì không?”
“Đi, chúng ta đến Kim Hi Phủ!”
“Anh muốn chống mắt lên nhìn xem ai dám động đến bố mẹ em!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!