Khi chiếc xe đó sắp lao tới thì tiếng phanh chói tai lại chợt vang lên.
Khi chiếc xe dừng lại thì nó chỉ cách Lục Khải không tới năm centimet.
Một giây sau đó, cửa xe mở ra.
Bộp, bộp, bộp…
Một thanh niên mang giày da, vừa vỗ tay vừa đi tới chỗ Lục Khải.
“Khí phách thật đó, đúng là cậu ấm nhà họ Lục đầy kinh nghiệm trải đời”.
“Tới đây để làm gì?”
Lục Khải chỉ nhìn người đó với ánh mắt lạnh lẽo.
Người kia mặt mày sáng lạn, ngẩng đầu ưỡn ngực, chủ động vươn tay phải lên: “Cậu cả họ Lục, tự giới thiệu một chút, tôi là Hàn Kiêu, là hội trưởng của hiệp hội doanh nhân trên tỉnh”.
“Tôi đến đây tất nhiên là có tin tức tốt muốn báo cho anh”.
Hàn Kiêu nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ như đã nắm thóp được Lục Khải.
Lục Khải không bắt tay với Hàn Kiêu.
Với anh mà nói, Hàn Kiêu vẫn chưa đủ tư cách!
“Có chuyện gì cứ nói thẳng”.
Lục Khải chắp hai tay sau lưng, không mặn không nhạt mở miệng.
Hàn Kiêu không hề cảm thấy xấu hổ rụt tay phải về, trên mặt vẫn là nụ cười xấu xa kiểu thiếu đòn.
“Thật ra cũng chẳng có chuyện lớn gì, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, thuốc mà Long Môn các người chuyển đi là do tôi chặn, người của Long Môn cũng là tôi giết”.
“Cậu cả họ Lục, người của anh không khác gì phế vật nhỉ? Yếu đến mức cả tôi cũng không nhẫn tâm giết bọn họ”.
“Anh yên tâm, bọn họ đều còn sống, chỉ là tôi đã mang tay chân họ đi băm thành thịt vụn cho chó ăn rồi!”
“À phải rồi, hình như chó nhà tôi thích ăn món đó lắm, anh có thể cung cấp cho tôi thêm một ít không? Để chó nhà tôi không bị đói!”
Hàn Kiêu nói tới đây thì cười ha hả không thèm kiêng nể gì, lấy ra một điếu xì gà, sau khi châm lên thì vô cùng hưởng thụ đứng hút.
“Mẹ mày thứ chó này…”
Hắc Vũ giận tái mặt, vội vàng lao về phía Hàn Kiêu.
Nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị Lục Khải ngăn lại.
“Vội cái gì thế?”
Trong lòng Lục Khải biết rất rõ, Hàn Kiêu chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.
Quân cờ, là không có não.
Thứ anh muốn tìm là người đánh cờ!
“Thế xe dược liệu đó đang ở đâu?”
Lục Khải đặt câu hỏi.