Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cả người Chu Quảng Thông nổi đầy gân xanh, dùng giọng nói bén nhọn đến mức xé cả không gian, tức giận hét.  

 

Âm thanh cực lớn vẫn quanh quẩn trong không trung thì hơn một trăm người phía sau đã trực tiếp kéo đến vây quanh Hắc Vũ và Lục Khải đông nghìn nghịt.  

 

“Hắc Vũ, nhớ kỹ, anh giết chết hai mươi tám người, còn một người cuối cùng thì tặng cho ông ta!”  

 

Lục Khải vừa ra lệnh vừa chỉ tay về phía Chu Quảng Thông.  

 

“Thuộc hạ nhận lệnh!”  

 

Nghe thấy đoạn đối thoại của Lục Khải và Hắc Vũ, dù là Hàn Kiêu hay Chu Quảng Thông thì đều cảm thấy buồn cười.

Chết đến nơi rồi vẫn còn diễn kịch hả?  

 

Hù ai vậy!  

 

Trong ánh mắt đầy mỉa mai của bọn họ, Hắc Vũ cử động.  

 

Theo yêu cầu của Lục Khải, anh ta một hơi giết chết hai mươi tám người.  

 

Số người vừa đủ, anh ta điều chỉnh độ mạnh yếu của những cú đấm, để mỗi một đòn đánh ra thì không ai có thể đứng dậy nổi, chỉ còn chút hơi tàn.  

 

Chưa đến một phút, chiến đấu đã kết thúc.  

 

Hắc Vũ cung kính đi tới trước mặt Lục Khải: “Báo cáo, đã hoàn thành nhiệm vụ, chết hai mười tám người, bị thương một trăm ba”.  

 

Lục Khải khẽ gật đầu, cất bước đi tới chỗ Chu Quảng Thông.  

 

Chu Quảng Thông vốn nắm chắc phần thắng nên không xem Lục Khải ra gì, lúc này vẻ mặt ông ta trở nên vô cùng phức tạp.  

 

Lục Khải tiến về phía trước từng bước, ông ta lại lùi lại phía sau từng bước.  

 

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.  

 

“Tao cảnh cáo mày, mày đừng có tới đây!”  

 

“Có gì phải sợ đâu? Tôi đã nói rồi mà, còn một chỗ cuối cùng sẽ để lại cho ông, lẽ ra ông nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ!”  

 

Lục Khải vừa nói vừa gia tăng tốc độ.  

 

Chu Quảng Thông thấy thế bèn vội vàng lùi về phía sau, nhưng chân ông ta lại mềm nhũn, chật vật ngã xuống đất.  

 

“Tao cảnh cáo mày, tao chính là gia chủ của nhà họ Chu trên tỉnh lị, tao có rất nhiều anh em, hơn nữa sau lưng tao cũng có người chống, tốt nhất mày đừng đụng vào tao, nếu không bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày!”  

 

“Thế hả? Thế thì sao?”  

 

Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Chu Quảng Thông đã bị một câu bâng quơ của Lục Khải giẫm nát.  

“Hay là ông gọi điện thoại bảo bọn họ tới đây, tôi giải quyết luôn một thể”.  

 

Lục Khải lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt Chu Quảng Thông.  

 

Lọt vào mắt Chu Quảng Thông, đó chính là khiêu khích, đó chính là sỉ nhục đầy trắng trợn!  

Nhấn Mở Bình Luận