“Bố cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không để bố thất vọng”.
Hai tay Triệu Đức Trí siết chặt, đầy tự tin nói.
Lúc này, ở trang viện nhà họ Lục, Lục Khải đang tản bộ trong vườn, Hàn Ngọc thì ở ngay bên cạnh.
“Lục Khải, ngày mốt là giỗ của bố rồi, lòng em vẫn thấy không yên”.
Hàn Ngọc liếc mắt nhìn Lục Khải: “Hay là chúng ta thử tới đó xem trước đi!”
“Không cần, theo tục lệ của Lâm Thành, trước giỗ mười ngày thì người trong gia đình không được đi”.
Lục Khải cười nhạt: “Yên tâm, không sao đâu”.
Hàn Ngọc mím môi, cô vốn định nói thêm gì đó nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của Lục Khải thì không nói thêm gì.
“Có anh ở đây thì em yên tâm rồi!”
Hàn Ngọc dứt lời, kéo lấy tay Lục Khải, sóng vai đi vào trong nhà để ở bên cạnh Lục Viên Hàn.
Ngày hôm sau, gió yên biển lặng, không hề xảy ra vấn đề gì.
Thậm chí là chút gió thổi cỏ lay cũng không có.
Trần Đỉnh Thiên vẫn cầm điện thoại liên lạc với bạn bè trên tỉnh, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức gì.
“Lục Khải, không đúng, chắc chắn là có vấn đề!”
Trần Đỉnh Thiên lại một lần nữa cảnh giác mở miệng: “Nghe tôi sẽ không sai đâu! Ngày mai là giỗ của chú Lục, hủy bỏ hoạt động cúng bái đi, mọi người cũng đừng ra ngoài, bốn gia tộc lớn trên tỉnh chắc chắn sẽ gây ra chuyện rất lớn!”
“Đại ca, anh có tin tôi không?”
Lục Khải bình tĩnh nhìn Trần Đỉnh Thiên: “Tôi còn đang lo lắng không biết mai họ có làm gì không đây!”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Lục Khải tôi ở đây! Gây chuyện hả? Ai dám?”
Lục Khải nói xong thì lấy ba chén rượu tới, rót đầy.
“Chén thứ nhất, tôi mời tất cả mọi người nhà họ Trần, Lục Khải tôi nợ bọn họ một mạng!”
Vừa mới dứt lời, Lục Khải đã nâng chén, uống sạch rượu đựng bên trong.
“Chén thứ hai, tôi mời anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho bố tôi trong suốt bao năm qua!”
“Chén thứ ba, tôi mời chính mình, nói là phải làm, đã làm thì phải đi đến cùng. Mối thù của nhà họ Trần tôi nhất định phải báo!”
Lục Khải uống hết hai chén rượu còn lại.
“Lục Khải, chuyện này…”
Trần Đỉnh Thiên vừa mở miệng, Lục Khải đã đi tới vỗ vai anh ta: “Đai ca, ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai mọi thứ đều sẽ kết thúc".
Nói xong, Lục Khải nhanh chóng bước vào phòng của Lục Viên Hàn.
Nhìn bóng lưng của Lục Khải, vẻ mặt Trần Đỉnh Thiên đầy lo lắng.