Theo sau anh là Hàn Ngọc và Hắc Vũ.
Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên mình, Trần Đỉnh Thiên cũng đành đi ra.
Lục Khải là anh em của anh ta, anh em làm sao có thể hại mình chứ?
“Đi thôi!”
Đợi sau khi Trần Đỉnh Thiên lên xe, Lục Khải nhẹ giọng nói.
Hắc Vũ nhận lênh, lái xe đến phần mộ của Lục Sơn Hà.
Lúc này trên mảnh đất hoang trước phần mộ đã chật kín xe và người.
Hàn Kiêu đích thân dẫn tám trăm người của bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành đi đến với khí thế bừng bừng.
Lúc này, xung quanh phần mộ, đã có phóng viên của các đài truyền hình, bày sẵn các loại thiết bị, có người phát trực tiếp, có người đang không ngừng chụp ảnh.
Đối với bọn họ, sự kiện này là tin tức lớn nhất!
Những người xung quanh không ngừng thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cả nhà Triệu Thự Quang vốn đứng phía trước nhất, nhìn thấy Hàn Kiêu dẫn mấy trăm người hùng hùng hổ hổ đi đến, cũng hơi ngạc nhiên.
“Bố, người của tỉnh thành cũng khí thế quá rồi đấy!”
Triệu Đức Trí chưa từng nhìn thấy thế trận lớn đến vậy, trố mắt há hốc miệng lên tiếng.
Triệu Thự Quang ngập ngừng mấy giây, định thần lại từ trong chấn hãi: “Hội trưởng hiệp hội doanh nhân rất có thể diện! Con trai, cơ hội của chúng ta đến rồi!”
Triệu Thự Quang đưa cả nhà lên trước nghênh đón với nụ cười lấy lòng nịnh bợ.
“Hội trưởng Hàn, đi đường vất vả rồi!”
“Chú Triệu, tình hình bên này thế nào rồi?”
Hàn Kiêu hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tất cả thuận lợi, các phóng viên đều bận chụp ảnh! Đợi Lục Khải dẫn xác tới”.
Hàn Kiêu nhìn ngôi mộ mấy cái, khẽ gật đầu: “Các ông vất vả rồi, chốc nữa cùng uống thêm mấy ly trên tiệc mừng công nhé!”
Ầm…
Liền sau đó, tiếng động cơ ô tô ầm ầm vang lên, Hắc Vũ dừng xe trước mặt bọn họ.
Lục Khải xuống xe, rất thờ ơ lướt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng tập trung ánh mắt lên Hàn Kiêu.
“Cảm ơn mọi người, bận trăm công nghìn việc vẫn rút bớt thời gian đến tham dự lễ viếng của bố tôi”.