“Hắc Vũ, xin lỗi bọn họ rồi chúng ta đi!”
Lục Khải nhẹ giọng nói.
Dù sao cũng xông vào nhầm, quả thật là không đúng.
“Các vị à, ngại quá, đi nhầm chỗ, xin lỗi đã quấy rầy, mọi người cứ tiếp tục!”
Lúc Hắc Vũ nói xin lỗi, anh ta chắp tay chữ thập, phất tay về phía bọn họ.
Nói xin lỗi xong, Lục Khải liền xoay người đi ra ngoài.
“Từ từ, tao cho chúng mày đi à?”
“Mẹ kiếp, muốn vào thì vào, muốn đi thì đi? Đi dạo chợ à?”
Đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn vang lên từ phía sau.
“Đóng cửa cho tao!”, người này hạ lệnh, tên đầu trọc ngồi cạnh cửa lập tức đóng cửa lại.
Lục Khải nhíu mày, anh xoay người, nhìn thấy một thanh niên đầu tóc bóng mượt, trong tay kẹp điếu xì gà, lắc đầu đi tới.
Người này không thèm nhìn Lục Khải, mà đi trước mặt Trần Đỉnh Thiên: “Yo, đây không phải anh Thiên sao? Ông đây tìm anh mấy năm nay, anh chết ở đâu vậy?”
Nghe thấy người này gọi tên mình, Trần Đỉnh Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mấy lần, quả thật không ấn tượng.
“Sao hả? Không nhận ra? Ông đây tên là Phương Ba, nhớ ra chưa? Hồi đi học, không phải anh rất ngông cuồng sao? Ông đây cướp mấy đồng tiền của thằng em ngu đần nhà anh, anh liền gọi mấy chục người đánh ông đây thừa sống thiếu chết!”
“Quên? Ông đây không quên đâu! Từ đó về sau, tôi đã thề phải lăn lộn ở trong đất Lâm Thành này, sau đó chém chết anh và em trai anh”.
“Thật ra thì tôi vẫn phải cảm ơn anh! Nếu không bị anh làm nhục, hôm nay tôi không thể trở thành lão đại của Lâm Thành được!”
Phương Ba lắc lư người nói: “Thằng em hung thần của anh đâu? Gọi hắn tới, hôm nay chúng ta cùng nhau tính sổ!”
“Mày mù à? Tao chính là em trai của anh Thiên đây!”
Lục Khải thản nhiên mở miệng.
Giây tiếp theo, trong phòng yến tiệc xôn xao.
Kèm theo tiếng vỗ bàn, tiếng ghế đổ xuống đất.
Hơn một trăm tên lưu manh vốn đang ngồi lập tức hung hăng đứng lên.
Trong ánh mắt tất cả mọi người tràn đầy tức giận cùng uy hiếp.