“Con trai, quà tặng cho cậu đó, thích không?”
Trong điện thoại là giọng nói cố ra vẻ quan tâm của Chu Mỹ Liên.
“Mẹ không tệ với cậu đúng chứ, biết cậu muốn giết tôi mà lại không đủ khả năng nên đã tặng cho cậu vài người chị em giống với tôi như đúc để cậu giết cho đã ghiền, giải hận”.
“Chơi vui không?”
“Cúp”.
Lục Khải chỉ trả lời một chữ lạnh như băng.
“Đừng nóng vội, thằng bé này sao lại không biết trên biết dưới như thế? Vai vế của tôi trên cậu đấy nhé!”
“Mẹ gọi điện thoại cho cậu là để nhắc nhở cậu, thù giết chết chị em tôi nhất định tôi sẽ báo!”
“Chuẩn bị sẵn sàng đi, nếu không cậu sẽ chết thảm lắm đó!”
Nghe hết lời Chu Mỹ Liên nói, Lục Khải không thèm đáp lại, tắt điện thoại.
Hắc Vũ đưa Lục Khải lên tỉnh, anh ta không hề dừng lại, đi thẳng đến Lâm Thành đưa thuốc.
Lục Khải đi vào nhà Bành Cương.
Mười mấy phút sau, sáu chiếc xe dừng lại bên cạnh Lục Khải.
Người trên xe gọi thẳng tên Lục Khải.
Lục Khải dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Lúc này, chiếc Bentley Mulsanne đi đầu mở cửa ra.
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang chậm rãi xuống xe.
Người đó chính xác là bác cả của Lục Khải, Lục Sơn Hải.
Bọn họ vốn là những người thân thiết nhất, nhưng lần này gặp mặt lại không có chút vui sướng nào mà ngược lại đầy thù hận.
Lục Sơn Hải vốn sống yên trong xã hội này dựa vào sự giúp đỡ của Lục Sơn Hà, ông ta chẳng những không biết ơn mà còn một tay di dời một lượng lớn tài chính của Lục Sơn Hà.
Cái chết của bố Lục Khải không thể thoát khỏi liên quan tới Lục Sơn Hải.
Đối với Lục Khải mà nói, Lục Sơn Hải là kẻ có thù giết cha.
Trong mắt Lục Sơn Hải, thì Lục Khải là hung thủ giết con ông ta.
Hai người không phải là người thân, mà là những kẻ mang mối thù không thể hóa giải.
“Mấy ngày nay cậu trốn giỏi quá nhỉ, sao không trốn nữa đi?”
Lục Sơn Hải lên tiếng đầy khí thế.
Ông ta đi tới trước mặt Lục Khải, cả vú lấp miệng em.
“Bác cả gặp cậu một lần thôi mà cũng khó tới vậy ư?”
Khi Lục Sơn Hải nói chuyện thì mười mấy vệ sĩ của ông ta đã đi tới bao vây Lục Khải.
“Có chuyện gì không?”
Đối mặt với tình huống này, Lục Khải hết sức bình tĩnh.
“Giả ngu?”
Lục Sơn Hải nhướng thẳng chân mày, sát khí bức người.
“Chuyện của Lục Lượng có liên quan gì tới cậu không?”
Nghe thấy câu hỏi đó, Lục Khải chỉ liếc ông ta với ánh mắt lạnh như băng: “Chờ chút đã!”
“Chờ? Chờ cái gì?”
Lục Sơn Hải ngơ ngác với câu nói của Lục Khải.
“Thì ông đến đây để tìm đường chết mà? Bây giờ tôi không rảnh giết ông, chờ tôi rảnh đã rồi hẵng nói”.
Lục Khải nhìn thẳng vào Lục Sơn Hải: “Di dời tài sản của bố tôi, hại ông vào đường cùng, món nợ này chúng ta từ từ tính”.
Lời vừa nói ra, Lục Sơn Hải đã liên tục lắc đầu.
Với ông ta mà nói, Lục Khải trước mặt quá buồn cười!
“Lục Khải, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Lục Sơn Hải!”
Lục Khải gọi thẳng tên ông ta.
Lục Sơn Hải nhíu mày gật đầu: “Tự giới thiệu một chút, Lục Sơn Hải, người quản lý công ty nổi tiếng trên tỉnh, quản lý nhà họ Lục trên tỉnh!”
Lục Sơn Hải giới thiệu bản thân với vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Cảm giác về sự ưu việt mà cậu có cũng chỉ nhờ vào thằng cha giàu có nhất Lâm Thành thôi mà?”
“Tỉnh lại đi, bố cậu đã chết bốn năm rồi, huống chi là cái danh giàu có nhất Lâm Thành, lấy tư cách gì mà so sánh với tôi?”
“Tất cả mọi thành tựu mà tôi có bây giờ, cả đời bố cậu cũng không dám mơ tới”.
Nghe Lục Sơn Khải đắc ý giới thiệu, Lục Khải hết sức cạn lời.
Chút chuyện nhỏ đó mà cũng đáng để khoe khoang à?
Công ty nổi tiếng trên tỉnh, ghê gớm lắm hả?
Nếu anh muốn, anh có thể san bằng tỉnh lị bất kỳ lúc nào.
“Nói xong chưa? Tôi có có việc, đừng có đứng đó chặn đường!”
Lục Khải nhìn chằm chằm Lục Sơn Hải, nói từng chữ một.
Lục Sơn Hải nghe thế thì vẫn đứng yên trước mặt Lục Khải như thế.
“Tôi có rất nhiều bạn muốn gặp mặt cậu, theo tôi đi một chuyến đi!”
“Muốn gặp tôi thì chủ động đến tìm tôi!”
“Biệt thự số hai mươi hai khu Hỏa Cự Đại Đạo, luôn chờ!”
Lục Khải nói xong bèn đi nhanh tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!