“Xin lỗi Long Hồn! Tất cả tại thuộc hạ bất tài, tạm thời vẫn chưa có tung tích của bà ta. Nhưng mọi người đang điều tra rồi ạ, chắc là sẽ có manh mối nhanh thôi”.
Lục Khải cũng có phần nào bất ngờ với câu trả lời của Hắc Vũ. Anh hiểu rất rõ mạng lưới tình báo của Long Môn mạnh đến mức nào. Nhưng đường đường là Long Môn mà không điều tra ra được tung tích của một ả đàn bà. Xem ra, chuyện này không hề đơn giản.
Một ả đàn bà có thể khiến bốn nhà Trương, Lý, Tôn, Lưu ngoan ngoãn nghe theo, lại còn ẩn giấu bao nhiêu năm như vậy. Ả ta chắc chắn không phải là người bình thường.
Lục Khải rất tò mò, rốt cuộc nhà họ Lục có bí mật gì để người phụ nữ này nhắm vào như vậy?
“Không cần điều tra nữa, cứ từ từ đã, ngày mai vẫn còn có việc quan trọng cần giải quyết”.
“Những chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết”, Lục Khải nói xong thì sắc mặt ngưng trọng rồi đi về trước.
Long Môn không điều tra ra được nhưng không có nghĩa là Long Hồn không tìm ra được.
Lục Khải và Hắc Vũ cũng không quay về trang viên nhà họ Lục, mà ở một đêm trong phòng tổng thống khách sạn năm sao.
Sáng sớm hôm sau, khi Lục Khải tỉnh lại, Hắc Vũ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Long Hồn, bác sĩ Khâu đến rồi, ông ta muốn đến chào hỏi anh rồi đi bệnh viện, nếu không ông ta cảm thấy rất thất kính”.
“Không cần, bảo ông ta cứ đến bệnh viện đi, chữa khỏi cho con gái tôi, tôi nợ ông ta một ân tình!”
“Vâng!”
Sau khi Hắc Vũ đáp lại, không nhịn được nhìn Lục Khải, trong lòng rất hâm mộ Khâu Đức Hải.
Ân huệ của Long Hồn chính là bảo vật vô giá!
Khâu Đức Hải thật là may mắn!
Nói chuyện điện thoại xong, Hắc Vũ liền cung kính đứng sau lưng Lục Khải: “Long Hồn, tôi đã thông báo rồi, anh cứ dùng bữa trước đi, tôi lấy xe xong sẽ qua đón anh”.
“Tôi đi bệnh viện trước, anh làm xong thì đến bệnh viện đón tôi”.
“Dạ!”
Sau khi Hắc Vũ kính lễ với Lục Khải thì nhanh chóng rời đi.
Còn Lục Khải thì lên đường đến bệnh viện.
Lúc này ở Kim Hi Phủ, Triệu Nhược Hà lái chiếc xe BMW 3 Series màu xanh da trời đi về phía bệnh viện.
Ở ghế lái phụ có bố của Hàn Ngọc là Hàn Bằng Phi đang ngồi.
Còn Hàn Ngọc và con gái thì ngồi phía sau.
“Ngọc, xe này không tồi đúng không, cậu cả Hà tặng đó!”
Triệu Nhược Hà xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Hàn Ngọc: “Tao thật sự không biết mày nghĩ thế nào, cậu cả Hà đối xử với mày tốt biết bao? Sao mày không đồng ý chứ!”
“Mày cũng thấy đấy, Lục Khải chỉ là một thằng phế vật chỉ biết khoác lác, dựa dẫm nổi không?”
“Mẹ, đừng nói nữa, nhà họ Lục trước kia không phải đối xử rất tốt với chúng ta sao?”
Hàn Ngọc vừa chải đầu cho Lục Viên Hàn, vừa thuận miệng nói.
“Ngọc, mày không thể cứ sống trong quá khứ! Nhà họ Lục đã không còn!”
Triệu Nhược Hà thả chậm tốc độ xe, quay đầu kích động nhìn Hàn Ngọc.
“Nếu không có cậu cả Hà, hôm nay đứa con ghẻ này có thể phẫu thuật sao?”
Nói đến đây, Triệu Nhược Hà trực tiếp ném một phong bì cho Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc cầm lá thư lên nhìn, bên trong đựng hai ngàn tệ.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Cậu cả Hà giúp đỡ mày, lẽ nào mày không cảm ơn cậu ấy?”
Nghe thấy vậy, Hàn Ngọc cần phong bì: “Được, lát nữa con đưa tiền cho anh ta!”