Thực ra cái chết không hề đáng sợ, thứ đáng sợ là quá trình chờ đợi cái chết.
Điều ghê gớm hơn chết là khiến người ta mất đi nhân tâm, chẳng qua chỉ là như vậy!
Lục Khải nhìn về phía Hàn Ngọc, trong ánh mắt lại khôi phục vẻ cười dịu dàng.
Anh bước ngang qua người Hà Siêu Quần, đi về phía Hàn Ngọc: “Đừng sợ, không sao nữa rồi!”
“Mày có còn là con người nữa hay không? Lại dám đánh cậu chủ Hà? Cậu chủ Hà đã cứu con gái mày đấy!”
“Mày có biết xúc phạm cậu chủ Hà sẽ có kết cục thế nào không?”
Triệu Nhược Hà tức tối nhảy đến trước mặt Lục Khải: “Mày không bằng được cậu chủ Hà thì cũng không cần phải ra tay đánh người chứ! Mày thực sự cho là mặc trên người bộ đồ quân đội thì có thể tuỳ tiện đánh người ta, có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Cô, không thể nói như vậy được, tên này chỉ là tên giả danh thôi, chẳng liên quan gì đến chúng cháu cả”.
Giây tiếp theo, một giọng nói mang đầy vẻ tự tin cho rằng mình ưu việt vang lên.
Mọi người nghe tiếng đồng loạt quay sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ lính sải bước tự tin tiến vào.
Người này tên là Triệu Thiên Tứ, là con trai của anh cả Triệu Nhược Hà, đội viên trong đội vệ sỹ của Tô Thế Vinh, là niềm tự hào của nhà họ Triệu.
“Thiên Tứ, cuối cùng cháu cũng đến rồi, cháu mau đến đây xem đi, tên này đã đánh cậu chủ Hà thành ra cái gì rồi!”
Triệu Nhược Hà lon ton chạy đến trước mặt Triệu Thiên Tứ, đè thấp giọng nói: “Thiên Tứ, đây là một cơ hội tốt, cháu phải giúp cậu chủ Hà xả mối hận này, bố cháu ở công ty của cậu chủ Hà chắc chắn sẽ được thăng chức!”
“Cô, yên tâm đi, Lục Khải chẳng qua chỉ là kẻ lừa đảo mà thôi, dạy dỗ hắn, chỉ cần một tay là đủ rồi!”
Trước mặt mọi người, Triệu Thiên Tứ đỡ Hà Siêu Quần dậy, vỗ ngực đảm bảo: “Cậu chủ Hà, tôi sẽ giúp anh trút mối hận này!”
Nói xong, Triệu Thiên Tứ lắc lư cái đầu đi đến trước mặt Lục Khải, vươn tay chỉ về bộ quần áo quân đội của Lục Khải: “Kiểu áo này của mày, năm năm trước đội tao đã không mặc nữa rồi”.
“Mày muốn mạo danh làm người trong quân đội mà không cẩn thận hơn chút được à?”
Đồ giả?!
Triệu Nhược Hà nghe xong, biểu cảm trên mặt cực kỳ phong phú, bà ta kéo kéo gấu áo của Hàn Ngọc: “Ngọc, mày có biết Lục Khải thế này là phạm pháp không? Mày nghe cho rõ nhé, đợi chút nữa thì giải quyết ly hôn cho xong đi, nhà chúng ta không muốn xuất hiện một kẻ tội phạm đâu!”
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Ngọc khẽ híp lại, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải vô cùng phức tạp.
Triệu Thiên Tứ nhìn Lục Khải nhún vai, mặt đầy vẻ trêu chọc: “Mày không phải là thích đánh nhau à? Tao, đội viên trong đội vệ sĩ của Tổng giám sát sẽ đích thân đánh với mày cho đến khi mày hài lòng mới thôi!”
“Đương nhiên, tao sẽ không tranh thủ chiếm lợi, đánh nhau với mày, tao chỉ cần dùng một tay, bây giờ mày yên tâm rồi chứ!”
Lúc Triệu Thiên Tứ nói những lời này thì cũng đưa cánh tay phải đặt ra sau lưng, cánh tay trái nhấc lên hướng về phía Lục Khải vẫy vẫy khiêu khích.
Nhìn tư thế của Triệu Thiên Tứ, Triệu Nhược Hà vô cùng chờ mong.
Bà ta đi đến bên cạnh Hà Siêu Quần, cực kỳ tự tin nói: “Cậu chủ Hà, Thiên Tứ sẽ thay cháu dạy dỗ lại tên khốn nạn Lục Khải này, đến lúc đó lại cho nó vào tù ngồi tám mười năm, sẽ không còn ai quấy nhiễu việc của cháu và Ngọc nữa”.
Hà Siêu Quần cố gắng nhịn cơn đau giần giật trên mặt, hung tợn nói: “Bảo Triệu Thiên Tứ ra tay ác chút!”
Triệu Nhược Hà vội vàng gật đầu, kéo giọng lên hét: “Thiên Tứ, cậu chủ Hà bảo cháu ra tay ác chút!”