“Lục Khải, anh nói ít hai câu đi, giờ là lúc nào rồi!”
Hàn Ngọc tức giận trợn mắt nhìn anh.
Còn về Triệu Nhược Hà thì lại phát ra một tràng cười châm chọc: “Tao suýt chút nữa thì quên rồi, mày là cậu chủ nhà họ Lục, nhà họ Lục ngày trước xe sang đầy nhà, quả thực là rất hào nhoáng!”
“Nhưng mà sao tao lại nhớ là, nhà họ Lục ba năm trước đã phá sản chứ? Hơn nữa cái ông bố giàu có của mày đã nhảy lầu tự tử rồi”.
“Theo như tao được biết, ông ta hình như chẳng để lại cho mày cái gì, đừng nói là một chiếc xe xịn cả triệu tệ trở lên, đến cả mấy trăm tệ còn chả có!”
“Mẹ, mẹ nói những lời này hơi quá đáng rồi!”, Hàn Ngọc giật tay của Triệu Nhược Hà, muốn bà ta đừng nói tiếp nữa.
Triệu Nhược Hà vốn không muốn để ý đến Hàn Ngọc: “Cậu chủ Lục, mọi người đều biết rõ gốc rễ của nhau, mày ngông cuồng cái gì chứ? Có bản lĩnh thì mày gọi một chiếc xe hơn triệu tệ đến đi!”
“Nếu như mày thực sự có thể gọi được xe đến, tao sẽ giúp mày mở cửa, tiễn mày lên xe!”
Đúng vào lúc Triệu Nhược Hà đắc ý nói xong câu này, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen mới tinh từ từ trờ đến.
Dừng lại ngay trước mặt Lục Khải.
Hắc Vũ trên xe nhanh chóng bước xuống, mở cửa sau của chiếc xe khẽ khom lưng nói: “Xin lỗi Long Hồn, để anh phải đợi lâu!”
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Nhược Hà và Hàn Ngọc đều ngây ra.
Rolls-Royce Phantom, có ai mà không biết chứ?
Da mặt Triệu Nhược Hà tê rần, có cảm giác mình vừa mới tự vả.
Bà ta quả thực không hiểu nổi, tên lừa đảo Lục Khải này làm sao mà tìm được chiếc siêu xe này đến đây!
Mặt Lục Khải đầy tươi cười nhìn về phía Hàn Ngọc đang ngơ ngẩn: “Lên xe nào!”
Hàn Ngọc có chút như lạc vào giấc mộng, ngơ ngác trèo lên xe.
Lục Khải trước khi lên xe, quay đầu lại nhìn Triệu Nhược Hà: “Ngại quá, bà còn chẳng có tư cách để mở cửa xe cho tôi, tôi sợ bà làm bẩn xe tôi!”
Nói xong, Lục Khải liền lên xe.
Nhìn chiếc xe Rolls-Royce Phantom rời đi, Triệu Nhược Hà tức đến mức đá mấy cái vào bánh xe của mình.
Đối với bà ta mà nói, đây chính là sỉ nhục!
“Lục Khải, bà đây xem mày còn ngạo mạn được bao lâu! Xúc phạm đến cậu chủ Hà, chọc vào đội vệ sĩ của Tổng giám sát, mày chết chắc rồi!”
Triệu Nhược Hà nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này thì xoay người đi vào trong bệnh viện chăm sóc cậu chủ Hà.
Hàn Ngọc ngồi trên xe, ánh mắt lấp lánh đánh giá nội thất bên trong chiếc xe Rolls-Royce Phantom.
Đối với cô, mọi thứ lúc này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trước đây khi cô còn là thiếu phu nhân của nhà họ Lục thì đây chẳng qua là việc thường ngày.
Cô lúc này, thậm chí còn có một loại ảo giác, nhà họ Lục chưa từng biến mất!
Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô bèn tỉnh táo lại.
“Lục Khải, chúng ta đang đi đâu đây?”
“Đưa em đi mua quần áo trước!”