Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Lục Khải, đừng tiêu tiền lung tung, quần áo của tôi vẫn rất tốt, không cần mua, anh mau trốn đi!”

 

“Không cần lo cho anh, hôm nay cứ nghe anh, được không? Mua xong quần áo anh còn rất nhiều lời muốn nói với em”.

 

Lúc bọn họ nói chuyện, chiếc xe đã dừng lại trước cửa trung tâm thương mại Dật Thiên Thành.

 

Lục Khải xuống xe, nắm tay Hàn Ngọc đi vào bên trong.

 

Dật Thiên Thanh, đây là nơi mà trước kia Hàn Ngọc thích đến mua sắm nhất.

 

Nhưng bây giờ, cô lại rất do dự.

 

“Lục Khải, đổi chỗ khác được không, quần áo ở đây đắt quá”.

 

“Không đổi, chính là chỗ này! Chỉ cần em thích, đều không đắt!”

 

Hàn Ngọc không can được Lục Khải, bị Lục Khải kéo đi thẳng vào bên trong trung tâm thương mại.

 

Ở trong đó ngắm nghía một vòng, cô đưa Lục Khải đến mấy gian hàng bán đồ rẻ nhất.

 

“Ngọc, em cứ thoải mái chọn, thích chiếc nào thì thử!”

 

Lục Khải đứng ở bên cạnh dịu dàng nói.

 

Hàn Ngọc vốn chỉ muốn đối phó chút với Lục Khải nên tuỳ ý đi xem.

 

Nhưng cô đã rất lâu rồi không được đi mua sắm, nhìn thấy những kiểu quần áo mới này thì rất thích.

 

Cô đi đến trước một chiếc váy liền màu hồng phấn, đang chuẩn bị vươn tay ra sờ, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì giọng nói vừa lạnh lùng vừa khinh thường của nhân viên phục vụ vang lên: “Ê ê ê, cô đang làm cái gì đó?”

 

Chỉ thấy một cô gái trang điểm đậm nhanh chân bước lại, cô ta nhìn Hàn Ngọc với vẻ mặt khinh bỉ.

 

Cô ta không chỉ nhìn thấy những đường khâu vá trên váy của Hàn Ngọc mà còn nhìn thấy chiếc túi đã phai màu trong tay cô.

 

“Lùi về sau một chút được không? Quần áo giảm giá thì ở bên ngoài cơ, còn ở đây là những mẫu mới về”, ánh mắt mà nhân viên đó nhìn Hàn Ngọc toàn là vẻ bất mãn và phản cảm.

 

Cô ta đứng trước mặt Hàn Ngọc mà cứ cao ngạo lắc lư thân người.

 

“Tôi sờ thử chất liệu của chiếc váy này, có vấn đề gì không?”, Hàn Ngọc có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của cô nhân viên kia nên cô hỏi với giọng điệu miễn cưỡng.

 

“Tất nhiên là có vấn đề rồi! Cô sờ cái gì chứ? Cái váy này hơn chín ngàn tệ đấy, ngỡ cô sờ hỏng thì có đền nổi không?”

 

“Cô đừng không biết điều như thế, tôi cũng chỉ đang nghĩ cho cô thôi”.

 

“Trung tâm thương mại này không phải là nơi mà cô nên tới đâu”, nhân viên nói mà không có chút kiêng kị.

 

Mặc dù trong lòng Hàn Ngọc thấy uất ức nhưng cô không phản bác lại.

 

Không phải là cô không muốn mà là vì cô không có khả năng đó.

 

Chiếc váy hơn chín ngàn tệ, nếu là trước kia thì vô cùng rẻ với một mợ chủ của nhà họ Lục như cô. Nhưng giờ đây thì không phải như vậy rồi.

Hiện giờ trong tủ quần áo của cô chẳng có cái nào quá một trăm tệ cả. Chiếc váy trước mặt cô đúng là vô cùng xa xỉ.

 

Cô theo bản năng mà thu tay lại rồi lùi về sau mấy bước, mím môi rồi nhìn Lục Khải một cái, nói: “Chúng ta đi thôi”.

 

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Khải cảm thấy khó nghĩ.

Nhấn Mở Bình Luận