“Lục Khải! Thôi, đắt quá”, Hàn Ngọc lắc đầu nói.
Nhân viên kia nghiêng đầu, vẻ mặt bỡn cợt nói: “Xin lỗi anh, quần áo ở tiệm chúng tôi đều không được thử, trừ khi anh mua trước”.
Lúc cô ta nói thì có hai vị khách từ phòng thử đồ đi ra rồi đặt quần áo vừa thử xong, sau đó đi ra ngoài.
“Thế sao họ có thể thử được?”
“Bởi vì vừa nhìn đã biết họ là những quý bà quý cô có tiền. Còn các người thì không cần tôi phải nói thẳng ra chứ?”
“Thưa anh, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh muốn mua quần áo cho vợ. Nhưng anh cũng phải nhìn rõ, quần áo chỗ chúng tôi đều là hàng cao cấp. Nếu để vợ anh thử thì sẽ bẩn quần áo của chúng tôi mất”, nhân viên đó vừa phủi phủi quần áo vừa lạnh lùng nói.
“Cô nghe kỹ đây! Gói tất cả quần áo trong tiệm của cô lại cho tôi”, lúc Lục Khải nói thì lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen.
“Thưa anh, anh định…”, cô nhân viên không nhẫn nại được ném quần áo trong tay lên giá treo, nhưng còn chưa nói dứt lời thì đã nhìn thấy Lục Khải lấy ra thẻ ngân hàng.
Cô ta với vẻ mặt khó tin, chớp chớp mắt rồi cố xác nhận lại.
Cô ta nhìn mấy lần mới dám chắc, đây là thẻ kim cương đen đầy tôn quý.
Là nhân viên làm việc trong trung tâm thương mại cao cấp ở Lâm Thành đều sẽ được đào tạo theo định kỳ. Cô ta nhớ rất rõ, trên thế giới chỉ có ba chiếc thẻ kim cương đen như chiếc thẻ trong tay Lục Khải.
Và chiếc thẻ như này có khoản tiền gửi thấp nhất là mười tỷ đô la.
Đây không chỉ là thẻ ngân hàng mà còn là tượng trưng cho thân phận địa vị nữa.
Có nằm mơ cô ta cũng không thể ngờ, Lục Khải ăn mặc bình thường, thậm chí có chút quê mùa mà lại có chiếc thẻ này.
“Còn ngây người ra đó làm gì? Không hiểu lời tôi nói sao?”
Nghe thấy Lục Khải thúc giục, cô nhân viên như tỉnh mộng, vừa gật đầu vừa khom người, nói: “Xin anh chị đợi một lát, tôi sẽ gói đồ ngay”.
Cô nhân viên kia lúc này không còn ra vẻ hay kiêu ngạo nữa mà cố gắng đóng gói sản phẩm lại.
Tổng tiền hàng trong tiệm này ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn tệ. Nếu bán hết thì cô ta còn có được khoản hoa hồng kha khá nữa.
“Lục Khải! Đừng như vậy, lãng phí quá”, tất nhiên Hàn Ngọc biết chiếc thẻ trong tay Lục Khải có ý nghĩa gì. Mặc dù cô có chút bất ngờ nhưng lại lo lắng nhiều hơn.
“Không đâu, em cứ ngồi xuống nghỉ chút đi”, Lục Khải ân cần nói.
Họ đợi tầm một tiếng thì nhân viên toát hết mồ hôi chạy tới, vui mừng nói: “Chào anh chị! Tất cả quần áo trong tiệm đều được gói lại cẩn thận rồi ạ”.
Sau khi nghe thấy vậy Lục Khải không thèm nhìn cô nhân viên đó mà dắt tay Hàn Ngọc, khẽ nói: “Em đỡ mệt rồi chứ, chúng ta đi thôi”, nói xong anh dắt Hàn Ngọc với vẻ mặt bất ngờ đi ra ngoài.
“Thưa anh! Anh vẫn chưa trả tiền mà”, nhân viên có chút hoảng loạn, chạy theo nói.
“Tôi có nói là tôi sẽ mua sao?”, Lục Khải đứng lại lạnh lùng nói.
“Quần áo mấy ngàn tệ thì đâu có xứng với vợ tôi?”, lời nói vừa dứt Lục Khải dắt tay Hàn Ngọc đi ra khỏi cửa hàng.
Cô nhân viên mừng hụt, nhìn theo bóng lưng họ mà tức giận cũng không dám nói gì.
Nhìn chỗ quần áo đã đóng gói ở trên đất mà cô ta tức giận giậm chân thình thịch xuống đất.
Không những bận hết hơi mà giờ lại phải lôi quần áo ra ủi lại rồi treo lại trên móc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!