“Quần áo của em vẫn còn nhiều, em mua cho con nhiều một chút. Chỗ quần áo này đủ cho con mặc mấy năm”, Hàn Ngọc nhắc đến con gái mà trên mặt đều là nụ cười hiền hòa.
Nghe thấy những lời này và nhìn thấy nụ cười trên mặt cô mà Lục Khải đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn.
Có thể tìm được người vợ như này, anh còn lý do gì không mãn nguyện nữa?
Đợi sau khi những đồ này được đóng gói cẩn thận, Lục Khải chủ động xách các túi lớn nhỏ còn Hàn Ngọc sóng bước cùng anh đi ra ngoài.
“Lục Khải! Cảm ơn anh”, Hàn Ngọc nhìn thẳng vào Lục Khải, nghiêm túc nói.
“Em khách khí với anh làm gì?”, mặc dù trên mặt Lục Khải vẫn đang cười nhưng trong lòng anh lại cảm thấy buồn.
Anh biết, khoảng cách giữa mình và Hàn Ngọc vẫn còn rất xa. Vẫn còn cần thời gian sau này để kéo gần hai con tim lại với nhau.
“Người phải nói lời cảm ơn phải là anh mới đúng”, Lục Khải trầm ngâm vài giây rồi lại nói tiếp: “Cảm ơn em trước đó ở bệnh viện đã đứng về phía anh”.
“Nói thật thì em giúp anh chỉ vì không muốn con gái mình nhỏ như vậy mà đã không có bố”.
“Anh biết”, Lục Khải cười rồi khẽ gật đầu.
“Anh hãy mau rời khỏi Lâm Thành đi, Hà Siêu Quần và Triệu Thiên Tứ sẽ không tha cho anh đâu”.
“Nếu anh nói là anh không coi bọn chúng ra gì thì em có tin không?”, Lục Khải dừng bước chân, nhìn thẳng vào Hàn Ngọc và nghiêm túc nói.
“Em…”, Hàn Ngọc không biết nên trả lời thế nào. Mặc dù cô biết Lục Khải có tiền nhưng người mà Lục Khải đắc tội lại là đội hộ vệ tổng giám sát.
Đội hộ vệ liệu có tha cho anh không?
“Anh có thể nói cho em biết, mấy năm nay anh đã làm gì không?”
“Sau này anh sẽ nói cho em biết. Nhưng hiện giờ anh có thể nói với em rằng, anh không phải là tên phế vật nhát gan như bọn chúng nói. Anh không hề vứt bỏ em và con gái, chỉ có điều anh không biết những chuyện xảy ra ở Lâm Thành trong mấy năm nay”.
“Hãy tin anh, hiện giờ anh còn lợi hại hơn em nghĩ nhiều”.
Lục Khải không nói cho Hàn Ngọc về chuyện của Long Môn. Dù gì binh đoàn lính đánh thuê thì cũng là khái niệm rất xa vời với cô.
Còn thực lực của Long Môn quá lớn, lớn đến nỗi khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Thay vì khiến cô bán tín bán nghi thì chi bằng tạm thời giữ bí mật.
Hàn Ngọc nhìn Lục Khải mấy cái, cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
“Ngọc! Chúng ta ngồi nghỉ chút đi, anh muốn nói với em một chuyện”, Lục Khải chỉ về phía ghế ngồi trong trung tâm thương mại.
Hàn Ngọc không từ chối, rồi hai người ngồi xuống.
“Em có hận bốn nhà Trương, Lý, Lưu, Tôn không?”, vừa ngồi xuống Lục Khải đã hỏi.
Hàn Ngọc không ngờ Lục Khải lại hỏi câu hỏi này. Nhưng hai tay cô không kìm được mà day day vạt áo. Cô chau mày lại, trong ánh mắt toát ra vẻ hận thù.
“Tất nhiên là có rồi, đến nằm mơ em cũng hận”.
“Em có thể giúp anh một chuyện được không?”
“Việc gì ạ?”