“Sau khi em nghỉ việc, anh sẽ lập một công ty mới chuyên đối phó với bốn nhà kia, đây là vốn khởi nghiệp”.
Lục Khải đưa thẻ kim cương màu đen cho Hàn Ngọc, nói: “Số tiền trong này tùy ý em sử dụng, mật khẩu là ngày sinh của em”, nói xong Lục Khải nhìn Hàn Ngọc với vẻ mặt chân thành.
Đưa ra quyết định này không phải là do anh nóng vội mà vì anh hiểu rất rõ năng lực của Hàn Ngọc. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn là sinh viên đứng đầu của học viện thương mại.
Cô có đầu óc và năng lực kinh doanh, từng được các chuyên gia thừa nhận. Rất nhiều sản nghiệp trước đây của nhà họ Lục đều do cô quản lý.
Hàn Ngọc không vội lên tiếng, lúc này ánh mắt nhìn về phía chiếc thẻ kim cương đó, nói: “Lục Khải! Em hiểu tâm trạng của anh, em cũng biết thẻ này có ý nghĩa như nào. Nhưng bốn gia tộc lớn này phát triển trong mấy năm nay, thế lực mạnh hơn trước rất nhiều”.
“Hơn nữa họ có chống lưng rất mạnh. Kể cả chúng ta có thành lập công ty đối phó với họ thì đó cũng là cuộc giằng co rất lớn đấy”.
“Cái chính là chúng ta phải đối phó với đồng thời bốn nhà này, em chỉ e có một chiếc thẻ này thì cũng khó trụ được lâu”, Hàn Ngọc nghiêm túc phân tích.
Nghe xong những lời này, Lục Khải gật đầu, nói: “Nói cách khác, hiện giờ điều duy nhất em lo lắng là vấn đề tài chính. Có còn vấn đề gì khác không?”
“Chỉ cần đủ tài chính thì những cái khác đều không thành vấn đề”.
“Vậy thì tốt rồi”, Lục Khải vỗ tay, nói: “Ngày mai em hãy đi đăng ký công ty nha”.
Hàn Ngọc bối rối nhìn Lục Khải.
“Anh quên chưa nói với em, hai thẻ kim cương còn lại cũng ở chỗ anh. Vì vậy, vốn không cần phải lo nữa rồi”.
Hàn Ngọc nghe đến đây thì giật mình. Trên thế giới có ba thẻ kim cương đều ở trong tay Lục Khải ư?
Rốt cuộc mấy năm nay anh ấy đã làm những gì?
“Việc này coi như chắc chắn thế nha. Đi nào, chúng ta đến bệnh viện thôi”, Lục Khải xách túi lớn túi nhỏ rồi cùng với Hàn Ngọc ngồi lên chiếc xe Rolls- Royce Phantom.
“Phải rồi Hắc Vũ, hôm nay bốn nhà kia có đến trước mộ của bố tôi quỳ hối lỗi không?”
“Không ạ! Có cần tôi đi cảnh cáo bọn họ không ạ?”
“Không cần cảnh cáo nữa”, Lục Khải thản nhiên nói: “Anh đi phát thiệp mời đến tất cả các gia tộc, mời họ trưa mai đến khuôn viên nhà họ Lục. Tôi sẽ tuyên bố nhà họ Lục chính thức trở lại Lâm Thành, đồng thời quyết định thời gian diệt môn của bốn nhà này”.
“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay!”
“Lục Khải! Anh…”, Hàn Ngọc không ngờ Lục Khải lại làm thế nên trên mặt có phần lo lắng.
“Ngọc! Ngày mai anh sẽ chờ em ở khuôn viên nhà họ Lục”.
Mặc dù trong lòng cô rất nghi hoặc nhưng khi nghe thấy giọng nói tự tin và kiên định của Lục Khải thì cô gật đầu đồng ý.
Thấy Hàn Ngọc gật đầu thì trên mặt Lục Khải lại toát lên nụ cười vui mừng.
“Phải rồi Long Hồn, còn có một tin tức nữa, cậu chủ nhà họ Trương rời Lâm Thành rồi”.
“Ố? Hắn đi đâu?”
“Căn cứ địa ở Long Môn ạ”, Hắc Vũ giảm tốc độ xe, trong lúc nói không kìm được mà quay đầu nhìn Lục Khải.