Lúc Trương Vũ Siêu vui mừng khôn xiết thì Lôi Hạo Thiên mời hắn ta đi đến phòng họp của Long Môn.
Hai người đã có cuộc trò chuyện bí mật chưa đến hai mươi phút.
Cả quá trình diễn ra thuận lợi khiến Trương Vũ Siêu cảm thấy không thể tin nổi.
Lôi Hạo Thiên đồng ý hợp tác với nhà họ Trương, hơn nữa giá thu mua còn cao gấp đôi so với trên thị trường.
“Anh Lôi! Cảm ơn anh đã tin tưởng nhà họ Trương chúng tôi, sáng sớm mai chúng tôi sẽ cho người chở hàng đến”.
“Cậu Trương không cần chở hàng đến đâu. Lần đầu hợp tác mà, ngày mai tôi sẽ đích thân dẫn người đến lấy hàng, nhân tiện đưa cậu về Lâm Thành luôn. Vừa hay trên đường đi tôi cũng còn nhiều lời muốn nói với cậu”, Lôi Hạo Thiên xưng hô thân mật với Trương Vũ Siêu.
“Vậy thì cảm ơn anh quá, có thể đi cùng đường với anh Lôi thì đúng là vinh hạnh lớn nhất của tôi”, Trương Vũ Siêu giơ hai tay lên, nói với tâm trạng vui mừng.
Lôi Hạo Thiên cười rồi cùng hắn ta đi ra khỏi phòng họp.
Lúc này ở bên ngoài phòng họp đã có rất nhiều phóng viên của các báo đài đứng đợi. Họ tranh nhau chụp ảnh rồi đưa tin thật nhanh.
Thông tin nhà họ Trương ở Lâm Thành hợp tác với Long Môn phủ sóng khắp nơi và lan truyền nhanh chóng.
Sau khi phóng viên phỏng vấn xong thì Lôi Hạo Thiên sắp xếp Trương Vũ Siêu nghỉ ngơi ở phòng của khách quý.
Khi Lôi Hạo Thiên đi ra khỏi phòng thì lập tức thu lại nụ cười rồi sắp xếp những chuyện mà Lục Khải dặn dò.
Sau khi làm xong tất cả, Lôi Hạo Thiên nhìn vào phòng mà Trương Vũ Siêu đang ở rồi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đúng là ngu xuẩn”.
Trương Vũ Siêu ở trong phòng mà không hề hay biết mình đã rơi vào bẫy. Hắn ta vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng, đi tắm rồi mặc áo ngủ, dựa vào ghế sofa gọi điện thoại cho bố mình.
“Vũ Siêu! Tình hình chỗ con thế nào rồi?”
“Bố à, bố xem tin tức chưa? Nhà họ Trương chúng ta nổi tiếng rồi, tất cả đều thuận lợi bố ạ”, lúc Trương Vũ Siêu nói còn gác hai chân lên bàn trà rồi lắc lư vài cái, nói tiếp: “Lôi Hạo Thiên nói chuyện với con hợp lắm, nói chuyện nhẹ nhàng là đã xong rồi”.
“Con còn nghi ngờ hắn ‘yêu’ con mất rồi. Ngày mai hắn còn chủ động đưa con về Lâm Thành nữa cơ”.
Đầu dây bên kia là Trương Thế Cường- bố của Trương Vũ Siêu cũng thở phào một cái. Trong lòng ông ta hiểu rõ, có thể kết nối quan hệ với Long Môn là điều vô cùng quan trọng với nhà họ Trương.
“Bố luôn túc trực em trai con ở bệnh viện nên chưa có thời gian xem tin tức. Chỉ cần thuận lợi là được. Phải rồi, con có nghe được thông tin gì của Lục Khải ở Long Môn không?”
“Sao có thể có thông tin của hắn ạ? Con toàn tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao của Long Môn thôi”.
“Thằng Lục Khải chẳng qua cũng chỉ là binh sĩ cấp thấp”.
“Bố cứ yên tâm đi, sáng sớm mai con về Lâm Thành rồi, đến lúc đó con sẽ bảo Lôi Hạo Thiên đến cùng với con, con không tin thằng Lục Khải còn dám hống hách trước mặt Lôi Hạo Thiên”.
“Lôi Hạo Thiên sẽ nghe lời con sao?”
“Dựa vào mối quan hệ này giữa con và hắn thì nếu con mở miệng là hắn đồng ý ngay thôi mà”.
“Tốt lắm! Vậy thì bố đợi ngày mai con về. Vất vả cho con rồi”.