“Đợi đã! Nếu còn có việc khác thì bảo ông ta đợi ở bên ngoài, đợi tôi ăn sáng xong rồi tính tiếp”, Lục Khải gọi Hắc Vũ lại rồi căn dặn.
“Tuân lệnh! Tôi sẽ đi ngay”, theo như Hắc Vũ thấy, Long Hồn làm như này đã là rất nể mặt rồi.
Có thể có tư cách đợi Long Hồn là một vinh hạnh rất lớn.
Lục Khải lại ung dung ăn sáng. Năm phút sau, anh dùng khăn giấy lau miệng, chậm rãi đứng lên rồi đi ra bên ngoài.
Lúc anh đi đến cửa thì nhìn thấy Hắc Vũ và Trương Thế Cường đứng đối mặt với nhau. Còn ở dưới đất là mười tám người mặc áo đen nằm bò ở đó kêu gào. Còn sắc mặt Trương Thế Cường khó coi cực độ.
Ông ta vốn muốn để mười tám La Hán đến xử lý Lục Khải nhưng ai ngờ, chưa đầy một phút mà mười tám La Hán mình luôn tự hào nhất lại nằm hết trên đất.
Lục Khải đi đến bên cạnh Hắc Vũ, chỉ vào những người ở dưới đất, hỏi: “Mất bao nhiêu giây?”
“Ba mươi sáu giây ạ”, Hắc Vũ dõng dạc đáp.
“Đối phó với đám rác rưởi này, nếu lần sau mà vượt quá ba mươi giây thì đừng xưng là người của tôi nữa”.
“Xin lỗi anh, khiến anh mất mặt rồi”, Hắc Vũ với vẻ mặt áy náy, khom người 90 độ nói với Lục Khải.
Nghe thấy cuộc đối thoại của họ mà Trương Thế Cường cảm thấy có một nỗi sỉ nhục cực lớn.
Mười tám La Hán này là những vệ sĩ lợi hại nhất của nhà họ Trương nhưng trong miệng của Lục Khải thì họ lại biến thành lũ rác rưởi.
“Ông Trương! Trên thư mời đã viết rất rõ ràng là bữa tiệc bắt đầu lúc mười hai giờ, sao ông đã vội đến nộp mạng vậy?”, Lục Khải sầm mặt lại, sắc mặt lạnh băng.
“Lục Khải, anh… Đừng có quá đáng. Chẳng qua là anh cậy mình là người của Long Môn chứ gì? Đã nghe đến tên Lôi Hạo Thiên chưa? Là anh trai của con tôi đấy. Nếu như anh không muốn bị Long Môn khai tử thì hãy ngoan ngoãn xin lỗi tôi đi”.
“Tôi nói cho anh biết, đợi khi Lôi Hạo Thiên đến đây thì đến cả Tô Thế Vinh cũng không cứu nổi anh đâu”.
“Anh có thể tổ chức bữa tiệc ở đây chẳng qua là Tô Thế Vinh thương hại anh nên cho anh mượn tạm chỗ này chứ gì?”
“Anh nghĩ kỹ xem, Tô Thế Vinh sẽ vì anh mà đắc tội với lãnh đạo cấp cao của Long Môn không?”
Bốp…
Trương Thế Cường vừa nói xong thì đã bị Hắc Vũ tát bốp một cái khiến ông ta đờ người ra.
“Ai cho ông nói?”, Hắc Vũ lớn tiếng quát: “Đã nói là mười hai giờ đến, ông nghe không hiểu tiếng người à?”
Mặt Trương Thế Cường sưng vù lên, miệng còn không ngừng chảy máu. Ông ta vô cùng phẫn nộ nhưng không dám thể hiện ra.
Theo như ông ta thấy, việc ông ta có thể làm duy nhất lúc này đó là nhẫn!
Chỉ cần đợi con trai Trương Vũ Siêu quay về thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nghĩ đến đây, Trương Thế Cường hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lục Khải và Hắc Vũ với ánh mắt phẫn nộ.
“Được! Được lắm! Hi vọng lát nữa các người vẫn có thể ngông cuồng được như này”.
“Đến lúc đó, kể cả các người có khóc mà cầu xin thì cũng vô dụng”, nói xong những lời này, Trương Thế Cường xoay người định lái xe rời đi.