Chắc chắn là do thằng nhóc đó làm!
Vẻ mặt Trương Thế Cường phẫn nộ, tự nhủ ‘Thằng ranh này nghĩ đơn giản quá nhỉ? Cứ tưởng như này là có thể ép nhà họ Trương vào đường chết sao?’
Chỉ cần Trương Vũ Siêu quay về thì cơn ác mộng của Lục Khải cũng bắt đầu.
Thằng nhóc con, ông mày sẽ nhìn xem mày hống hách được bao lâu?
Hiện giờ mày càng cao ngạo thì mày ngã sẽ càng thê thảm!
Trong kho hàng của nhà họ Trương ở Lâm Thành lúc này, các phóng viên báo đài đã đợi một hồi lâu.
Dưới ánh mắt mong đợi của họ, một đội xe chậm rãi lái tới.
Sau khi xuống xe, Trương Vũ Siêu nhìn thấy có nhiều phóng viên đến như này thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.
Theo như hắn ta thấy thì lần này nhà họ Trương nổi tiếng rồi.
Nhà họ Trương có thể kết thân với Long Môn, không chỉ được làm đại ca của Lâm Thành mà còn là đại ca của cả một vùng nữa.
“Anh Lôi! Lúc trước anh đồng ý với tôi là sẽ giúp tôi dạy dỗ cho thằng ranh kia một bài học đấy nha”.
“Chỉ cần hàng không có vấn đề thì tôi sẽ giúp”.
Trong lúc họ nói chuyện thì một phóng viên nhanh chân lên trước, nói: “Cậu chủ Trương! Anh có thể trả lời một câu hỏi không? Thuốc cầm máu đặc hiệu với quy mô lớn mà anh cung cấp là thứ dược liệu rất hiếm trên thế giới”.
“Làm thế nào mà các anh có được? Hay nói cách khác, thuốc này có phải là thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi. Nhà họ Trương chúng tôi kinh doanh mấy chục năm đều lấy chữ tín làm đầu”.
Trương Vũ Siêu ung dung đáp: “Tất nhiên! Tôi nói miệng thì không ai tin, giờ phải để mọi người tận mắt nhìn thấy thì mọi người mới tin”, nói đến đây Trương Vũ Siêu vẫy tay ra lệnh cho thuộc hạ: “Mở kho! Kiểm hàng!”
Hai thuộc hạ liền mở cửa sắt nặng trịch ra.
Trương Vũ Siêu tươi cười cầm lì xì đã chuẩn bị từ trước rồi đi đến trước mặt các phóng viên, phát cho từng người rồi nói: “Các bạn cũng vào trong xem đi”.
“Nhớ chụp nhiều ảnh rồi tuyên truyền và giới thiệu thêm giúp chúng tôi nha”, Trương Vũ Siêu chắp tay, nói xong rồi nghiêng người nhường đường.
Những phóng viên nhận được lì xì thì cũng gật đầu phối hợp.
Còn Lôi Hạo Thiên đích thân dẫn người vào bên trong kho.
Chưa đầy một phút, anh ta đã sầm mặt lại đi đến trước mặt Trương Vũ Siêu đang nhìn đồng hồ.
“Anh Lôi! Anh hài lòng chứ? Bây giờ có thể giúp tôi được rồi chứ?”
Bốp!
Lôi Hạo Thiên giơ tay tát lên mặt Trương Vũ Siêu một cái. Hắn ta vẫn chưa định thần lại thì hai tay đã bị còng sắt khóa chặt.
“Anh Lôi! Anh làm gì vậy?”
“Làm gì à? Đây là thuốc cầm máu đặc hiệu mà cậu nói sao?”
Thuộc hạ của Lôi Hạo Thiên khiêng thùng lại, bên trong toàn là cỏ khô.
“Sao… Sao có thể thế được?”, trong đầu Trương Vũ Siêu hoàn toàn trống rỗng, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Hôm qua trước khi xuất phát hắn ta còn đặc biệt đến xem hàng, đúng là thuốc cầm máu, sao giờ lại…
“Anh Lôi! Có người hãm hại tôi. Xin hãy tin tôi, chúng tôi bị hại”.
“Bị hại ư? Cậu coi Long Môn chúng tôi là kẻ ngốc à?”
“Cậu là người đầu tiên dám gạt Long Môn đấy”.