Nhà họ Trương là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Lâm Thành, sao gia chủ lại thê thảm đến mức này?
“Các người chắc vẫn chưa biết, sáng nay chuỗi vốn của nhà họ Trương đã bị cắt hết. Tôi thấy gia chủ nhà họ Trương đáng thương quá nên bảo ông ta đến giúp đỡ rồi thưởng cho ông ta bát cơm”, lúc Lục Khải nói, anh còn vẫy tay về phía Trương Thế Cường: “Ông đến giới thiệu qua về tình hình mới nhất của nhà họ Trương đi”.
Trương Thế Cường cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. Ông ta thề, đợi sau khi Trương Vũ Siêu đến thì nhất định sẽ khiến Lục Khải sống không bằng chết.
Trương Thế Cường sầm mặt lại, gắng gượng đi lên trong sự chú ý của mọi người.
“Anh Trương! Chuyện gì thế này? Sao anh lại…”, Tôn Trường Lâm cảm thấy khó tin, hỏi.
“Anh Trương! Chuỗi vốn của nhà họ Trương thật sự bị cắt rồi sao”, Lý Minh Đạt vừa được người đỡ dậy, khắp người còn đầy bụi bẩn nhưng vẫn gắng gượng hỏi.
“Lời thằng nhóc đó nói có đáng tin không?”, Trương Thế Cường đập khăn rửa bát lên đất. Ông ta nói lời này thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Tên họ Lục này cũng nực cười quá đi! Nhà họ Trương có sản nghiệp lớn như vậy, làm sao chuỗi vốn bị cắt được?”
“Tiếp theo để xem hắn sẽ nói gì và làm thế nào?”, tất cả mọi người đều nhìn Lục Khải và cảm thấy thật nực cười.
Họ rất muốn nhìn thấy cảnh Lục Khải cũng giống như bố mình, cũng chết không toàn thây.
“Nhà họ Trương chúng tôi chỉ gặp chút phiền phức nhỏ thôi. Chỉ cần con trai Trương Vũ Siêu của tôi quay về thì mọi khó khăn đều có thể giải quyết”.
Trương Thế Cường nhìn thẳng vào Lục Khải, nói: “Con trai tôi và Lôi Hạo Thiên- lãnh đạo cấp cao của Long Môn sắp đến đây rồi”.
“Chắc mày biết rõ hơn tao, Lôi Hạo Thiên là người như thế nào?”
“Nếu như mày không muốn chết thì nhân lúc anh ta chưa đến, hãy quỳ xuống đất ngoan ngoãn xin lỗi tao đi”, Trương Thế Cường vừa nói dứt lời thì Hắc Vũ liền ra tay.
Anh ta khom người nhặt khăn rửa bát vừa bị Trương Thế Cường ném xuống đất mà cánh tay run rẩy. Chiếc khăn tưởng chừng bình thường nhưng lúc này như dây thừng quất lên miệng Trương Thế Cường.
Một giây sau, máu từ khóe miệng Trương Thế Cường chảy ra, trong đó còn kèm theo mấy chiếc răng.
Trương Thế Cường vẻ mặt đau đớn, không ngừng kêu gào. Nhưng Hắc Vũ vẫn không dừng tay mà vẫn tiếp tục dùng khăn đó quật lên miệng Trương Thế Cường.
Là một chiến sĩ đẳng cấp, trong mắt Hắc Vũ thì bất cứ thứ gì cũng có thể biến thành vũ khí giết người.
Sau khi quật liên tiếp mấy cái, răng của Trương Thế Cường đều rụng hết.
“Đây là kết cục khi ông dám sỉ nhục chủ nhân của tôi”, Hắc Vũ nói xong thì nhấc chân đá lên đầu gối Trương Thế Cường.
Toàn thân ông ta quỳ trước mặt Lục Khải mà không thể nhúc nhích.
Lục Khải hai tay chắp sau lưng, cứ đứng đó nói: “Đừng nuôi hy vọng ở Trương Vũ Siêu nữa, hắn ta không đến nổi đâu”.
“Nói như vậy là có ý gì?”, Tôn Trường Lâm vội hỏi.
Ông ta cố nói cao giọng, muốn dùng cách này để giấu đi sự bất an trong lòng.
Không biết tại sao mà Lục Khải ở trước mặt khiến ông ta khó lòng nhìn thấu được.
Lục Khải không vội đáp lời mà khẽ nói với Hắc Vũ: “Nếu người nhà họ Trương không đến nhiều thì đi đóng gói thức ăn đến đây”.
“Trước nay tôi chưa từng bạc đãi bất cứ ai”.