Lục Khải muốn cứu Trương Vũ Siêu?
Đối với quyết định này của anh, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Đến cả Trương Thế Cường cũng đầy vẻ bất ngờ.
“Đừng hiểu lầm, tôi làm như vậy không phải là vì giúp ông!”
“Trước đó tôi từng nói rồi, tôi muốn lấy một trăm hai mươi sáu cái đầu của nhà họ Trương các người để tế bái cho người bố đã mất của tôi!”
“Nếu như không cứu Trương Vũ Siêu ra, vậy không phải là tôi đã nuốt lời rồi sao!”
Những lời này khiến cho mọi người nghe xong càng cảm thấy hoảng sợ, sống lưng lạnh ngắt.
Một trăm hai mươi sáu cái đầu người!
Nghe có vẻ cường điệu nhưng mà bọn họ lại không hề nghi ngờ lời nói của Lục Khải.
“Cút, về nhà đợi tin”.
Trương Thế Cường nghe xong liền không dám ở lại lâu, chật vật bò dậy, cơ thể lắc lư, bước chân loạng choạng đi ra phía bên ngoài.
Chỉ mười mấy mét đường mà ông ta ngã đến mấy lần.
Cuối cùng vừa lăn vừa bò, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Tôn Trường Lâm nhìn thấy tình hình của bọn họ không ổn cũng định lập tức rời đi.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp xoay người thì giọng nói trầm thấp của Lục Khải vang lên: “Tôi có nói cho các người đi sao?”
Những lời nói nghe có vẻ đơn giản bình thường nhưng đối với đám người Tôn Trường Lâm mà nói, giống như đeo gông xiềng lên người, khiến bọn họ không thể cử động.
“Anh… anh định làm gì?”
Cho dù Tôn Trường Lâm cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình nhưng giọng nói của ông ta vẫn có chút run rẩy.
“Tôi không thích phô trương lãng phí, nếu tôi đã mời các người ăn cơm thì bất kể có hợp khẩu vị hay không cũng đều phải ăn hết chỗ thức ăn này”.
Lục Khải vươn tay chỉ vào những đồ ăn đặt trên đất.
“Đương nhiên, chỉ cần các người có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của tôi thì không ăn cũng được!”
Gia chủ của ba đại gia tộc cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.
Vệ sĩ phía sau đều dồn hết ánh mắt lên người bọn họ, đợi bọn họ đưa ra quyết định.
Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau một lượt, thở dài.
“Lục Khải, anh nhớ cho kỹ, món nợ này chúng tôi sẽ tìm anh để đòi lại”.
“Lúc nào cũng hoan nghênh!”
Lục Khải giang tay, nhún vai tỏ vẻ bất cần.
Ba gia chủ của ba đại gia tộc hít sâu một hơi, cực kỳ không tình nguyện lại vô cùng bất đắc dĩ hét lên: “Ăn!”
Nói xong, chỉ thấy ba người bọn họ dẫn đầu, ngồi xổm xuống đất dùng tay bốc từng miếng cơm to cho vào mồm.
Mà mấy chục vệ sĩ phía sau thấy vậy cũng giống như chó, học theo ngồi bốc đồ ăn một cách mất hết tôn nghiêm.