Trang viên cũng được quét dọn sạch sẽ.
Lục Khải đi xuyên qua trang viên, hướng về phía căn biệt thự.
Vừa đi đến trước cửa chính của căn biệt thự liền nghe thấy một loạt tiếng chân bước vội vã.
Đồng thời còn có giọng nói của Hắc Vũ: “Chị dâu, chị đừng kích động, tôi đã cho người đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có kết quả, không có việc gì đâu…”.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lời của Hắc Vũ còn chưa kịp nói hết, giọng nói của Lục Khải đã vang lên.
Khuôn mặt Hàn Ngọc đầy vẻ lo lắng, sau khi nhìn thấy Lục Khải thì có chút bất ngờ.
Một giây tiếp theo, cô nhào vào lòng Lục Khải khóc lớn.
Cô chỉ là một người phụ nữ, nhưng những năm gần đây lại phải gánh chịu nhiều áp lực quá lớn.
Cô lúc này quá mức cần phát tiết và giải phóng áp lực.
Tiếng khóc của cô đối với Lục Khải mà nói như đao như kiếm đâm mạnh vào trái tim anh.
Hàn Ngọc vô cùng đau lòng khóc lóc, chỉ có thể là vì lúc trước Lục Nghi chưa làm tốt mọi việc.
“Có anh đây, đừng sợ, từ từ nói, làm sao thế?”
Lục Khải vỗ nhè nhẹ lên lưng Hàn Ngọc, dịu dàng nói.
“Em… em vừa mới gọi điện cho bệnh viện, bác sĩ nói con gái bị người ta bế đi mất rồi”.
“Ai bế đi mất?”
“Bọn họ cũng không biết, là do y tá lúc vào tiêm mới phát hiện”.
“Lục Khải, anh nói con gái có khi nào xảy ra chuyện không? Nó mới mấy tuổi thôi mà, nếu con bé có mệnh hệ gì thì em biết sống làm sao!”
Tâm trạng của Hàn Ngọc rất kích động, gần như bên bờ vực sụp đổ mà lấy hai tay túm chặt lấy tóc mình.
“Tại sao lúc trước không nói cho tôi biết?”, Lục Khải nhìn thẳng Hắc Vũ.
“Chị dâu không cho nói, sợ ảnh hưởng đến anh…”.
Hắc Vũ vừa trả lời xong thì tiếng chuông điện thoại của Hàn Ngọc reo lên.
Cô hoảng hốt lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn nút nghe.
“Ngọc, quên mất không nói với mày, lúc mẹ đến bệnh viện thì đã đón Lục Viên Hàn đi rồi”.
Trong điện thoại là giọng nói của Triệu Nhược Hà mẹ cô.
“Mẹ, ý mẹ là, Lục Viên Hàn ở chỗ mẹ?”
“Đúng rồi!”
“Sao mẹ không nói trước cho con, mẹ có biết con lo lắng lắm không? Viên Hàn còn chưa khỏi hẳn, bây giờ mẹ đón con bé làm gì?”
“Mẹ là bà ngoại của Lục Viên Hàn, đón nó còn phải cần nói trước với mày?”
Triệu Nhược Hà nói bằng giọng mất kiên nhẫn: “Mày với Lục Khải ở cạnh nhau không?”
“Đúng vậy!”
“Mày lập tức đến khách sạn Hoa Long Thành, Lục Viên Hàn đại nạn không chết, mẹ mời chúng mày ăn cơm, nhớ là nhanh lên chút, đừng để chúng ta phải đợi lâu!”
Nói xong câu này, Triệu Nhược Hà không cho Hàn Ngọc kịp có cơ hội nói gì, lập tức ngắt luôn điện thoại.
Nghe tiếng tít tít vang lên trong điện thoại, Hàn Ngọc không hề cảm thấy vui vẻ mà ngược lại còn mặt đầy âu sầu.
“Làm sao thế?”, Lục Khải hỏi.
“Mẹ em gọi điện thoại nói bà ấy đón con gái rồi, hơn nữa còn nói là để chúc mừng con gái khỏi bệnh nên muốn mời chúng ta ăn cơm”.
“Đi thôi, chúng ta đi đón con gái về nhà”.
Lục Nghi không hề nghĩ nhiều, dứt khoát nói.