Trong lòng hắn cũng không nhịn được mà khen ngợi sự thông minh của mình.
Lục Khải ơi Lục Khải, mày tưởng rằng gia nhập Long Môn là có thể muốn làm gì thì làm?
Người của đội hộ vệ mày cũng dám đánh, đúng là tự tìm cái chết!
Hà Siêu Quần đến đại sảnh, nhìn thấy Lục Viên Hàn mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên sofa, tay cầm bánh kem nhân viên khách sạn tặng, cô bé há miệng ăn từng miếng lớn.
Hắn nhíu mày, sải bước đi tới, hất đổ chiếc bánh kem rơi xuống đất.
“Ăn cái gì ăn? Ai cho mày ăn?”
Hu hu hu…
Lục Viên Hàn quần áo dính đầy bơ, nhìn bánh kem trên đất, khóc lớn.
“Chú xấu xa, chờ bố tôi đến rồi, tôi sẽ bảo bố đánh chú!”
Lục Viên Hàn chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt đầy bất mãn nhìn Hà Siêu Quần.
“Mày…”
Hà Siêu Quần định nói thêm thì lại bị Triệu Nhược Hà ở bên cạnh ngăn lại.
Triệu Nhược Hà thấy xung quanh có không ít người đang vây xem, bà ta không muốn làm lớn chuyện.
“Cậu Hà bớt giận, bao nhiêu người đang nhìn kia, để cô!”
Triệu Nhược Hà nói xong, cười như không cười nhìn Lục Viên Hàn đang khóc thút thít, giả bộ xoa xoa mặt cô bé.
“Viên Hàn, trước kia không phải mẹ mày thường nói với mày rằng phải cần cù tiết kiệm, không được lãng phí?”
“Đúng vậy! Mẹ đã từng nói tiết kiệm là đức tính tốt!”
Trên mặt Lục Viên Hàn vẫn còn vương nước mắt, nhưng gật đầu rất thành thật.
“Vậy mày thấy đấy, miếng bánh kem lớn như vậy rơi xuống đất có phải rất lãng phí hay không?”
Triệu Nhược Hà tiếp tục dẫn dắt.
Lục Viên Hàn chớp chớp mắt, gật đầu: “Đúng vậy”.
“Vậy để không lãng phí, mày nói xem có nên nhặt bánh kem lên tiếp tục ăn không?”
Nghe đến đây, Lục Viên Hàn không chút suy nghĩ trả lời chắc nịch: “Đúng vậy!”
Nói xong, cô bé liền nhảy xuống ghế sofa, ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị chìa tay nhặt bánh kem trên đất.
Nhìn thấy hành động của Lục Viên Hàn, Triệu Nhược Hà cười lạnh.
Nhưng lúc này, Hà Siêu Quân nhấc chân giẫm lên bánh kem.
Sau phát đạp, hắn ngồi xuống, chân gác lên bàn trà trước mặt, lộ ra đế giày dính đầy bơ và bánh kem: “Đừng lãng phí, liếm sạch vào!”
“Viên Hàn!”