Nghe thấy hai chữ này, đầu óc Hà Siêu Quần trống rỗng, trong ánh mắt, may mắn trước kia hoàn toàn bị nỗi tuyệt vọng thay thế.
Ai chẳng biết Long Hồn là người đứng đầu Long Môn!
Long Hồn là chiến thần!
Thần há có thể bị khinh thường?
Hà Siêu Quần không ngờ mình lại đối đầu với thần!
Chết có thừa!
Nhìn những người quỳ xuống trước mặt mình, Lục Khải khó chịu nhíu mày.
Hắc Vũ mở miệng lạnh như băng: “Long Hồn bảo các người quỳ à? Các người có tư cách quỳ xuống trước mặt anh ấy sao?”
“Nếu đã không thể đứng thì phế bỏ toàn bộ chân của bọn họ, báo cho Tô Thế Vinh, xây dựng lại đội hộ vệ”.
Lục Khải thuận miệng nói.
“Rõ!”
“Đúng rồi, nhắc nhở Tô Thế Vinh, lần sau đừng tìm người thích quỳ”.
“Long Hồn, tôi…”
Cổ Quốc Tân đang muốn cầu xin tha thứ thì bị Lục Khải cắt ngang: “Không cho phép anh nói chuyện, trật tự chút, quả thật không chịu nổi, để tôi bảo Hắc Vũ giúp anh cắt lưỡi”.
Nói xong, Lục Khải liền đi đến trước mặt Hà Siêu Quần, tay đánh chân đạp!
Lần này, Hà Siêu Quần không có bất kỳ phản kháng, hoàn toàn nhận thua!
“Lục Khải, đừng đánh nữa, cậu cả Hà chính là ân nhân cứu mạng của Lục Viên Hàn, mày báo ơn như vậy à?”
Triệu Nhược Hà xông vào, gào lớn với Lục Khải.
“Nếu mẹ cảm thấy hắn là ân nhân, vậy con sẽ ra tay càng nặng hơn, bị thương nặng hắn có thể đi tìm Khâu Đức Hải, dù sao không có bệnh nhân nào mà Khâu Đức Hải không chữa khỏi!”
Lục Khải nói xong nhìn thời gian, rồi lại nhìn sang Hắc Vũ: “Chỗ này giao anh xử lý, xử lý xong xuôi thì đưa vợ con tôi về, tôi đi gặp mấy người”.
Lúc Lục Khải đi ra ngoài, anh cũng không thèm liếc nhìn ai.
Cũng không có ai dám mở miệng cầu xin tha thứ.
Lúc này ở cửa khách sạn Thế Kỷ, ngoài nhà họ Trương, gia chủ ba nhà khác biểu cảm rất không tự nhiên đứng ở đó.
“Mấy người nghe nói gì chưa? Lục Khải tặng cho tất cả người nhà họ Trương một cỗ quan tài! Hắn nghiêm túc thật đấy! Các người nói xem, ai cho hắn lá gan đấy?”
Tôn Trường Lâm cau mày hỏi.
“Hắn gọi chúng ta đến đây, chắc không phải muốn ra tay với ba nhà chúng ta đấy chứ!”
“Hay hắn muốn điều tra chuyện sau lưng vào ba năm trước?”
Lý Minh Đạt không nhịn được vỗ Tôn Trường Lâm: “Ông nghĩ gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả chúng ta cũng không rõ, sao hắn có thể biết?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!