Sau này, không ai có thể ức hiếp vợ con anh được nữa.
“Hu hu hu…”, trong lúc Lục Khải nhắc nhở bản thân mình thì Lục Viên Hàn bật khóc, nói: “Bố ơi! Sao mẹ lại giận thế? Tại con không ngoan à? Bố bảo mẹ đừng giận con được không? Sau này con nhất định sẽ nghe lời”.
“Con ngốc, mẹ đang giận bố đấy, tại bố làm mẹ giận”.
Lục Viên Hàn chớp chớp đôi mắt to tròn rồi đẩy Lục Khải ra phía ngoài, nói: “Vậy bố mau đi xin lỗi mẹ đi, con ở nhà đợi bố mẹ về”.
“Được rồi, con gái ngoan, đợi bố nha. Bố sẽ về nhanh thôi”.
Lục Khải không yên tâm nên dẫn theo Hắc Vũ đi ra khỏi thôn Thành Trung.
Lúc này, trong một phòng vip của nhà hàng Hội Thúy ở Lâm Thành, Hà Siêu Quần tay phải băng bó chằng chịt vẫn cố gượng cười nói chuyện với bốn người ở trước mặt mình.
“Chú em Hà! Hôm nay gọi mọi người đến cả đây là có việc gì vậy?”, một người đàn ông trong đó tóc chải mượt về sau, mặc áo sơ mi hoa vừa hút xì gà vừa tò mò, hỏi.
“Cậu chủ Trương, tất nhiên là có chuyện tốt rồi”.
Hà Siêu Quần ngồi thẳng người, nói: “Ngày thường bốn anh đều rất quan tâm đến tôi nên tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn mọi người. Tôi biết các người thích gì nên đã đặc biệt gọi đến một người để làm các anh vui”.
“Ai vậy? Một người tiếp bốn chúng tôi cơ à?”
“Cậu chủ Trương! Anh đừng coi thường người này nha. Chắc anh từng nghe đến cái tên Hàn Ngọc rồi chứ?”
Nghe thấy cái tên này, bốn người đều sáng mắt lên, nói: “Chính là vợ của Lục Khải nhà họ Lục?”
“Đàn ông ở Lâm Thành có ai không muốn vui đùa với cô ta chứ?”
Hà Siêu Quần nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của họ nên tâm trạng cũng phấn khích hơn, nói: “Bốn ông anh! Các anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Đợi ăn tối xong, buổi tối các anh thích chơi kiểu gì cũng được”.
Trong lúc hắn nói câu này thì còn từ trong túi lấy ra mấy hộp thuốc, đặt trên bàn nói: “Đây là chút lòng thành của thằng em, mong các anh nhận lấy”.
Nhìn thấy mấy hộp thuốc, cậu chủ Trương cười lớn, nói: “Nhà họ Lục phóng khoáng thật đó. Không chỉ cho chúng ta tài sản mà còn chia cả phụ nữ của họ cho chúng ta nữa”.
“Phải rồi! Thằng con trai của Lục Sơn Hà hình như vẫn còn sống?”
“Một con rùa rụt cổ mà thôi, chạy trốn mấy năm trời, đến bố nó chết mà nó còn không về được”.
“Tiếc thật! Tôi còn muốn gọi cả nó đến để nó đứng bên cạnh xem chúng ta chơi thế nào nữa”.
Hà Siêu Quần đang định nói cho họ thông tin Lục Khải đã quay về nhưng chưa kịp lên tiếng thì phía cửa phòng vip đã bị đẩy ra.
Hàn Ngọc mặc áo sơ mi trắng kết hợp chân váy bút chì, cô bước vào phòng với vẻ mặt bối rối.
Cô vừa bước vào thì bốn cậu chủ đều nhìn với ánh mắt thèm khát, còn không ngừng lướt nhìn khắp người cô.
Lúc đó, lần đầu tiên Hàn Ngọc cảm thấy mình chỉ là một thứ đồ chơi, tất cả tôn nghiêm dường như đều bị giẫm đạp lên.
Nhưng hiện giờ cô đã không còn là mợ chủ nhà họ Lục nữa rồi. Vì tính mạng của con gái nên bất cứ tủi nhục nào cô cũng phải chịu.
“Ngọc à! Cô đến rồi đấy à? Có phải nóng lắm không? Nếu như nóng thì cởi bớt quần áo ra đi!”, Hà Siêu Quần nhìn áo sơ mi trắng của Hàn Ngọc mà nói với ý đồ xấu.