Tô Trường Lâm thừa nước đục thả câu, sải bước đi về xe riêng của ông ta: “Đi đi, đến nhà họ Trương trước, sau đó cùng tham gia buổi đấu giá, có nhà họ Bạch nhúng tay vào, các ông chờ xem kịch vui đi!”
Lưu Chấn và Lý Minh Đạt nhìn thấy Tôn Trường Lâm tự tin như vậy thì không hỏi gì nhiều, lên xe cùng đi về nhà họ Trương.
Cửa biệt thự nhà họ Trương có tám chiếc xe thương vụ đang đỗ, ở phía trên cùng còn có một chiếc Bentley châu Âu.
Trong phòng khách, năm mươi trai tráng mặc Âu phục đeo kính đen, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng xếp hàng.
Một thanh niên mặc áo sơ mi, tóc chải ngược, tay kẹp xì gà, đi tới đi lui.
Hắn chính là cậu hai Bạch Sơn nhà họ Bạch tỉnh lỵ.
“Cô, chuyện này sao không nói cho cháu sớm? Cô xem chú và hai đứa em trai bị bắt nạt thành dạng gì rồi?”
“Dù thế nào mọi người cũng được nhà họ Bạch bảo vệ, nếu không phải truyền đến tỉnh lỵ, mặt mũi nhà họ Bạch để ở đâu đây?”
Bạch Thiên Huệ nghe xong, không nhịn được liếc mắt nhìn Trương Thế Cường.
Bà ta biết, từ trước đến nay Trương Thế Cường không thích dáng vẻ cao cao tại thượng của nhà họ Bạch.
Hơn nữa lần này gọi nhà họ Bạch qua giúp đỡ cũng là chủ trương của bà ta.
“Chú, người ta cũng tặng quan tài cho nhà mấy người rồi, chú cũng kém quá đi”.
“Lần trước không phải cháu đã nói rồi sao? Gặp phải phiền toái, chú cứ mở miệng cầu xin cháu là được”.
Lời của Bạch Sơn khiến tất cả người nhà họ Trương nghe xong đều rất không thoải mái.
“Anh họ, sở dĩ bố em không muốn nói, thật ra là không muốn liên lụy đến nhà họ Bạch”.
Trương Vũ Siêu lên tiếng.
“Là ý gì?”, Bạch Sơn nhíu mày.
“Anh họ, anh đừng nghĩ nhiều, không có ý gì khác, em chỉ là nói thật, người đó rất lợi hại, bố em sợ liên lụy đến mọi người, vì vậy mới không muốn nói”.
“Ý em là nhà họ Bạch bọn anh không giải quyết nổi một nhân vật nhỏ ở Lâm Thành?”
Bạch Sơn mặt đầy ngạo mạn: “Nhớ lấy, mấy người và chúng tôi không giống nhau, chuyện mấy người không giải quyết được, đối với nhà họ Bạch chúng tôi mà nói, dễ như trở bàn tay!”
“Người của một thành phố nhỏ có thể nổi lên sóng to gió lớn gì? Mấy người gọi tên nhãi kia ra, chuyện còn lại để tôi giải quyết”.
Biểu cảm của Trương Vũ Siêu cũng rất không tự nhiên: “Sợ là người đó sẽ không nghe chúng ta”.
“Chuyện này để chú giải quyết!”
Tôn Trường Lâm ở bên cạnh nãy giờ không mở miệng, lúc này lại tràn đầy tự tin nói.