Sau khi Bạch Sơn báo giá, toàn thân Lục Khải như lò xo, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn thằng vào mắt hắn.
Tất cả mọi người cũng không biết Lục Khải muốn làm gì, hội trường hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch Sơn vẫn gác hai chân, dáng vẻ sao cũng được.
“Sao hả? Không chơi nổi? Không chơi nổi thì đừng chơi!”
“Anh nhầm rồi, tôi chỉ nhắc nhở anh, đừng làm nhục người bố đã mất của tôi!”
Lời Lục Khải nói ra không có bất kỳ thay đổi gì về giọng điệu, bình tĩnh không gợn sóng.
“Làm nhục? Tôi làm nhục thế nào?”
Bạch Sơn giang hai tay ra, không ngừng nhún vai.
“Đồ người bố đã mất của tôi từng dùng qua chỉ trị giá một triệu một trăm ngàn?”
Câu trả lời của Lục Khải khiến trong mắt tất cả mọi người lộ vẻ kinh hãi.
“Vậy anh ra giá đi! Tôi theo anh chơi đến cùng!”
Sắc mặt Bạch Sơn không tốt lắm liền đứng dậy, năm mươi hộ vệ sau lưng hắn cũng đứng dậy theo.
“Một trăm triệu!”
Hội trường yên tĩnh.
Bạch Sơn vốn phách lối cũng phải nhíu mày.
Tên nhãi này đúng như lời Bạch Thiên Huệ nói, quả thật rất điên cuồng!
Khi hắn đang không biết làm sao, Lục Khải lại thêm hai chữ.
“Đô la!”
Rít…
Tất cả mọi người không tự chủ được hít một hơi lạnh.
Trước đó bọn họ còn ngây thơ cho rằng, Bạch Sơn hét cái giá một triệu một trăm ngàn đã là giá trên trời rồi.
Nhưng ở trước mặt Lục Khải, giá của Bạch Sơn không đáng nhắc tới.
Bạch Sơn vốn khoe khoang khoác lác, bây giờ dưới cái nhìn soi mói của mọi người, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
“Còn muốn tiếp tục không?”
Lục Khải mở miệng hỏi.
Đối mặt với câu hỏi như vậy, Bạch Sơn không biết nên trả lời thế nào.
Nhà họ Bạch quả thật không thiếu tiền, nhưng cũng không thể để hắn lãng phí như vậy.
“Không chơi nổi thì đừng đi ra để rồi mất mặt!”
Lục Khải nói xong cũng không thèm nhìn tới Bạch Sơn, ánh mắt chuyển qua Tôn Trường Lâm trên sân khấu: “Nhanh lên một chút, đồng ý đi!”
“Tên nhãi, mày điên rồi! Mày biết tao là ai không?”
Lúc Bạch Sơn đang nhếch miệng cười, thuộc hạ của hắn đã đi về phía Lục Khải.
Hắn phải dùng cường thế của mình cứu lại mặt mũi.