“Người cuối cùng là Lưu Khánh Hồng, cậu chủ nhà họ Lưu”.
Nghe thấy bốn cái tên này, toàn thân Hàn Ngọc không ngừng run rẩy.
Làm sao cô có thể quên, nhà họ Lục phá sản chính là do bốn nhà này hãm hại.
Nếu như không phải bọn họ thì sao cô lại thành ra như này.
Mấy kẻ phía trước chính là kẻ thù của cô.
Vậy mà Hà Siêu Quần lại bắt cô phải ăn cơm cùng với kẻ thù của mình, đúng là nỗi sỉ nhục.
“Tiểu Ngọc! Đừng ngây ra đó nữa, mau rót rượu cho bốn cậu chủ đi”.
“Cô biết mà, họ có rất nhiều tiền. Chỉ cần cô làm họ vui thì tiền phẫu thuật của con gái cô sẽ không thành vấn đề nữa”, Hà Siêu Quần với nụ cười đểu, không ngừng giục Hàn Ngọc.
“Cậu chủ Hà! Anh coi tôi thành gì vậy?”, Hàn Ngọc rất uất ức, cũng rất tức giận.
“Coi cô thành cái gì ư? À… Câu hỏi này của cô làm khó tôi rồi, để tôi nghĩ đã nha. Rốt cuộc cô là đồ chơi hay là nô lệ nhỉ? Dù sao tôi cũng không coi là vợ cậu chủ như trước đâu”.
“Giờ cô còn lựa chọn sao? Nếu muốn cứu con gái thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi”.
Hà Siêu Quần vừa nói xong thì Trương Vũ Kiệt miệng còn đang ngậm xì gà không chờ được nữa mà đứng lên, nói: “Người đã đến đủ rồi, vậy thì đóng cửa vào, chúng ta bắt đầu thôi”.
“Đến đủ rồi ạ”, Hà Siêu Quần vừa gật đầu vừa giơ tay ra đóng cửa.
Nhưng cửa vừa đóng được một nửa thì bị một bàn tay chặn lại.
“Ai nói đến đủ rồi? Chẳng phải tôi vừa mới đến sao?”
Lời nói vừa dứt thì Lục Khải và Hắc Vũ đều vào phòng, còn Hắc Vũ cũng tiện tay khóa trái cửa lại.
Lục Khải đứng thẳng người, ánh mắt anh nhìn về phía bốn kẻ kia chứa đầy thù hận.
“Mày vẫn còn dám đến đây?”, Hà Siêu Quần phẫn nộ quát lớn.
Còn Hàn Ngọc lông mày dựng ngược, cắn chặt môi đỏ, nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Anh đến đón em về nhà?”, ánh mắt Lục Khải nhìn Hàn Ngọc đều là vẻ dịu dàng.
“Anh điên rồi sao? Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng gây rối nữa mà?”
“Ai đây? Nhìn quen lắm”, Trương Vũ Kiệt dựa vào ghế, hỏi với vẻ mặt không vui.
“Để tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lục Khải, cậu chủ nhà họ Lục”.
Lục Khải?
Nghe thấy cái tên này, bốn kẻ trước mặt đều với biểu cảm háo hức.
“Con rùa rụt cổ quay về rồi à?”
“Sao? Đi làm lính mấy năm đấy à?”
Trương Vũ Kiệt nhìn bộ trang phục của Lục Khải mà với vẻ mặt khinh bỉ.
“Tao cứ nói là không thể tìm được mày, bốn nhà chúng tao phải cảm ơn mày mới đúng. Nếu như không được chia tài sản của nhà họ Lục thì chắc nhà bọn tao cũng không thể phát triển nhanh như này”.
“Phải rồi! Hôm nay mày đến ăn cơm đấy à? Đã lâu chưa được ăn cơm này rồi đúng không? Nào, chúng ta cùng ăn nào, coi như bữa tiệc tiếp đãi mày”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Hà Siêu Quần với vẻ mặt khó xử, nói: “Bốn ông anh! Thằng này có tư cách gì mà ngồi ăn chung với các anh chứ?”
Trương Vũ Kiệt nhìn Hà Siêu Quần với vẻ mặt bỡn cợt, cười lắc đầu nói: “Chú em! Nói vậy là không đúng rồi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!