Lục Viên Hàn cười đến híp cả mắt thành đường thẳng, thơm Lục Khải một cái.
“Ô, Lục Khải về rồi”.
Đúng lúc Lục Khải cưng chiều nhìn Lục Viên Hàn, một giọng nói đột ngột vang lên từ cầu thang.
Chỉ thấy Triệu Nhược Hà mặc váy ngủ lụa thật, đắp mặt nạ đi xuống.
Sau khi nhìn thấy bà ta, Lục Khải thu lại nụ cười: “Ai cho mẹ đến đây?”
“Hơ, ăn nói với mẹ kiểu gì vậy! Chẳng phải anh đã mua căn nhà này rồi à? Tôi vào ở cũng rất bình thường!”
Triệu Nhược Hà đi đến trước Lục Khải, xoa mặt nạ: “Chuyện của anh, tôi nghe Hàn Ngọc nói rồi, mấy năm nay, anh kiếm được ít tiền phải không, nhưng cũng không thể hoang phí như vậy, tùy tiện mở công ty, có ổn không?”
“Công ty gặp khó khăn đúng không, hay là thế này, tôi ấy à, bán căn nhà ở Kim Hi Phủ đi, cho anh mượn tiền, vượt qua khó khăn!”
“Anh yên tâm, chắc chắn lãi thấp hơn bọn cho vay nặng lãi!”
Triệu Nhược Hà nói xong, trực tiếp cởi giày, khoanh chân dựa lên sofa: “Hai ngươi cũng đừng cảm ơn tôi, ai bảo tôi là mẹ của Hàn Ngọc chứ!”
Bà ta khẽ ngẩng đầu, lướt nhìn Hàn Ngọc một cái: “Hàn Ngọc, đi nấu cơm đi, sau khi nấu xong, nhớ tham gia liên hoan bạn học, cô có mấy bạn học mở công ty, đến lúc đó nhờ họ giúp đỡ”.
“Bố ơi, con không muốn thấy bà ngoại bắt nạt mẹ, con muốn bà ấy về đi!”
Lục Viên Hàn không ngừng lắc cánh tay Lục Khải, chu miệng nói.
“Hơ, đứa con ghẻ này…”
Triệu Nhược Hà còn chưa nói hết, thì nhìn thấy Lục Khải đưa tay chỉ vào bà ta.
Cho dù chỉ là chỉ tay từ xa, bà ta vẫn cảm thấy một luồng áp lực chưa từng có.
“Sau này, con không muốn nghe thấy người nào gọi con gái của con là con ghẻ”.
“Không gọi thì không gọi, một cách gọi thôi, đến mức so đo thế không?”
“Con gái con bảo mẹ về đấy!”
“Lục Khải, anh đừng quá…”
“Mẹ tự đi, hay là đích thân con ra tay?”
Lời vừa được nói ra, Triệu Nhược Hà chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, lạnh sống lưng.
Bà ta nghĩ đến cảnh tượng trong nhà hàng trước đó.
“Tôi có lòng tốt muốn bán nhà giúp anh, anh lại muốn đuổi tôi đi phải không? Được! Tôi cũng sẽ không cho hai người mượn một đồng, đến lúc đó, đừng đến cầu xin tôi, vô ích thôi!”
Triệu Nhược Hà đi lên tầng, thu dọn xong hành lý, tức giận bừng bừng bỏ đi.
“Nghe kỹ đây, sau này không được sự cho phép của con gái con, thì đừng bước vào đây nửa bước, nếu không, con sẽ chặt gãy chân mẹ đấy!”