Tuy Hàn Ngọc nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười mê người, mặc dù cô dùng hai tay ôm mặt, nhưng không thể che đậy niềm vui trong lòng.
Người xưa nói, thiếu nữ trang điểm vì người mình yêu!
Còn Hàn Ngọc, vì vui vẻ, cho nên càng động lòng người.
“Con gái, con xem mẹ con, còn xấu hổ kìa, con mau nói xem, mẹ con có phải là cô gái đẹp nhất trên thế gian không!”
“Không phải!”
Lục Viên Hàn trong lòng rất nghiêm túc lắc đầu.
Đối với câu trả lời này, Lục Khải thật sự không kịp đề phòng.
Anh không ngừng nháy mắt với Lục Viên Hàn.
“Mẹ đã nói, con mới là người đẹp nhất trên thế gian!”
Khi Lục Viên Hàn nói, miệng chu lên, ngẩng đầu, dường như muốn chứng minh bản thân.
Nghe thấy vậy, Lục Khải và Hàn Ngọc quay sang nhìn nhau cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
“Đúng! Con gái bố là đẹp nhất!”
Lục Khải véo má của Lục Viên Hàn: “Nói vậy thì bố là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian rồi, cô gái đẹp nhất là người tình nhỏ của bố, người đẹp thứ hai là vợ của bố!”
“Xem anh kìa!”
Hàn Ngọc đưa tay dí nhẹ vào trán Lục Khải.
“Lục Khải, hay là chúng ta không đi liên hoan bạn học nữa, buổi liên hoan này vừa mới được đề xuất, bây giờ còn chưa có địa chỉ nhà hàng, hay là chúng ta đưa con gái ra ngoài ăn đi!”
“Được, anh nghe theo em!”
Lục Khải nói xong, chủ động mở cửa xe, khẽ cúi người: “Hai vị lãnh đạo, xin mời!”
“Vất vả rồi, Tiểu Lục!”, Hàn Ngọc cười vỗ vai Lục Khải.
“Phục vụ lãnh đạo là vinh hạnh của tôi!”
Lục Khải nói xong, đóng cửa xe, đích thân lái xe.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Ngọc, cả nhà Lục Khải đến một nhà hàng không lớn lắm.
Vừa xuống xe, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị cho Lục Viên Hàn một đĩa ngô chiên miễn phí.
Lục Viên Hàn rất lễ phép nói cảm ơn xong, liền cười toe toét ăn.
“Lục Khải, còn nhớ nhà hàng này không?”
“Đương nhiên là nhớ, đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”