“Hàng tồn chất trong kho của chúng ta đã hết sạch rồi!”
Hàn Ngọc vô cùng vui sướng vội vàng nói tình hình hiện tại cho Lục Khải.
Do nói rất nhiều trong một hơi, khuôn mặt cô hơi ửng hồng.
Đôi má thêm chút ửng hồng khiến cô vô cùng quyến rũ.
“Đã có sự ủng hộ của họ, công ty chúng ta có thể nhảy ra khỏi Lâm Thành, không chịu sự ràng buộc của những người này rồi!”
Hàn Ngọc còn đang thao thao bất tuyệt.
Cô là một người cuồng công việc, trước đây vẫn luôn lo lắng chuyện của công ty.
Sáng nay sau khi được biết những tin tốt này, cô như trút được gánh nặng, muốn chia sẻ niềm vui trong lòng với Lục Khải.
Lục Khải cũng không xen ngang, rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Thấy Hàn Ngọc phấn khởi quá mức, Lục Khải chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng khoác áo khoác của mình cho cô.
“Trời lạnh, đừng để nhiễm lạnh”.
Hành động đơn giản và sự quan tâm của Lục Khải khiến Hàn Ngọc cảm động, sự ấm áp lan khắp toàn thân.
Cô giống như công chúa được hoàng tử bảo vệ, khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ và hạnh phúc.
Hành động đơn giản của Lục Khải không phải sưởi ấm cơ thể của Hàn Ngọc, mà là sưởi ấm lòng cô.
“Hôm qua anh đã nói mà, khó khăn sẽ qua đi”.
Hàn Ngọc nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Lục Khải tràn đầy tình cảm và hạnh phúc.
Cô mím môi, nhẹ giọng lên tiếng: “Em biết, đây đều là công lao của anh!”
“Anh không làm gì cả, hoàn toàn là sức hút cá nhân của vợ anh!”
“Đáng ghét! Mồm mép tép nhảy!”
Hàn Ngọc nắm chặt nắm đấm, dúi nhẹ lên vai Lục Khải.
Nhìn Hàn Ngọc cười tươi như hoa, trong lòng Lục Khải cũng rất vui.
Là người chồng, việc anh muốn làm rất đơn giản, là để vợ của mình mãi mãi vô lo vô nghĩ.
Đúng lúc Lục Khải định giục Hàn Ngọc về phòng ngủ thêm một lúc, điện thoại của Hàn Ngọc lại đổ chuông.
Nhìn thông báo cuộc gọi, đôi mày liễu của cô cau lại, nhìn sang Lục Khải: “Vương Cường gọi”.
“Nhận đi!”
Nghe thấy Lục Khải nhắc, Hàn Ngọc mới nhận điện, cố ý mở loa ngoài.
“Đại hoa khôi Hàn, nói cho cô một tin tốt!”