Vương Cường đang vui sướng khi người gặp họa thì những giọng nói đã liên tục vang lên từ ngoài cửa.
Cùng với những câu trả lời đó, là những người đàn ông trung niên mang giày da, mặc vest với khí thế mạnh mẽ đi tới.
Bọn họ không để ý tới ba gia chủ trên bục chủ tịch, lại càng không ngó ngàng tới Vương Cường đang há hốc miệng.
Phòng họp vốn trống rỗng bỗng chốc chật ních không còn chỗ ngồi.
“Này này này, mấy người là ai thế? Ai cho các người vào đây?”
Vương Cường nhìn đám người xa lạ trước mặt, giọng khó chịu hỏi.
“Trước mặt chúng tôi có bảng tên, là các người đặt mà đúng chứ! Chúng tôi là ông chủ của những công ty đó!”
Một người đàn ông trung niên trong số đó khẽ nghiêng đầu, từng lời nói ra đều chất chứa sự khinh bỉ, chẳng xem Vương Cường ra gì.
“Láo toét!”
Vương Cường cực kỳ bực tức với thái độ của người này, không thèm nể nang gì đáp lại: “Đó đều là những công ty hàng đầu của các lĩnh vực trong Lâm Thành chúng tôi, sao tôi lại không biết ông chủ của chúng được?”
“Sao? Anh Lục đây mời các người đến làm màu có đúng không?”
“Anh ta cho các người bao nhiêu tiền, tôi nhân hai lên, lập tức cút ngay!”
“Này thanh niên, đừng có nói chuyện kiểu lớn lối như thế, bảo chúng tôi cút hả? Tốt nhất cậu nên gọi điện thoại hỏi rõ trước đi!”
Một người khác hai bên tóc mai đã có chút màu bạc, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, khí thế bức người.
“Được! Chờ đó, tôi lập tức gọi điện thoại!”
Vương Cường cũng bắt đầu muốn chứng tỏ, nhanh chóng bấm vài dãy số điện thoại, hỏi rất to.
Nhưng sau khi gọi vài cuộc, thì giọng nói của anh ta đã nhỏ hơn rất nhiều.
Vả lại ánh mắt nhìn nhóm người kia cũng vô cùng phức tạp.
“Cậu Vương, hỏi rõ chưa? Rốt cuộc chuyện thế nào rồi?”
Tôn Trường Lâm cũng nhận thấy có điều lạ, bèn mở miệng hỏi.
“Ông… Ông Tôn, bọn họ đúng là ông chủ mới của những công ty đó!”
Khi Vương Cường nói chuyện, giọng nói của anh ta cũng run run.
“Cái gì? Đó đều là những công ty có chất lượng tốt nhất Lâm Thành chúng ta, bọn họ có nhiều tiền đến thế ư?”
Lưu Chấn cũng hơi bất ngờ.
“Ông tổng Lưu, ông đừng nói như vậy, tôi đã hỏi rõ hết rồi, những công ty đó trong mắt họ chẳng là cái thá gì hết, họ đều là những ông lớn trong các ngành sản xuất của nước ta đấy”.
Cái gì?
Ba người Tôn Trường Lâm có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Ông lớn của các ngành sản xuất trong nước lại thu mua các công ty liên quan ở Lâm Thành gần như cùng lúc với nhau ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!