Sau khi Lâm Hổ ngã sấp xuống, Lục Khải cũng không buông tay, tay phải kéo lấy hai tay Lâm Hổ, tay trái cầm hai chân anh ta, cùng dồn sức, trực tiếp kéo mạnh về phía sau.
Hai tay không ngừng vặn vẹo, cùng với những âm thanh giòn vang, tay chân Lâm Hổ vặn vẹo quấn vào nhau.
Anh ta ngã xuống mặt đất, tay chân vặn vẹo đằng sau, cơ thể ưỡn về phía trước, không thể nhúc nhích, cũng không thể quát to.
Dù vậy, Lục Khải vẫn chưa dừng lại, anh giơ chân lên, đá từng cái vào ngực anh ta.
“Dừng lại, còn đánh nữa thì anh ta sẽ chết mất!”
Giọng Vương Cường đầy run rẩy kêu lên.
“Anh ta luyện tán đả cơ mà? Tán đả là đánh tan đối thủ cơ mà?”
Lục Khải hờ hững hỏi lại, khiến những người nghe thấy đều ngơ ngác!
Tán đả chính là đánh tan đối thủ ư?
Đám đồ đệ của Lâm Hổ sợ tới mức ngã xuống, chật vật bỏ trốn.
Vương Cường thì sắc mặt xám ngoét như tro tàn, ánh mắt u ám, cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Mãi đến khi Lâm Hổ không còn giãy dụa nữa thì Lục Khải mới dừng lại.
Lục Khải đứng đó lau máu tươi dính tay mình, sau đó đi ra ngoài: “Hắc Vũ, chuyyện còn lại giao cho anh đấy. Còn Vương Cường, tôi không muốn nhìn thấy con người đó lần nào nữa!”
“Anh yên tâm!”
Hắc Vũ cung kính bảo đảm.
Lục Khải không hề quay đầu lại, đi ra cửa thì trông thấy Hàn Ngọc đang muốn đi vào.
“Em thấy bên trong có âm thanh lớn quá nên muốn vào coi xảy ra chuyện gì!”
Lục Khải dùng cơ thể ngăn cản tầm mắt của Hàn Ngọc, kéo cô ra ngoài.
“Không có chuyện gì đâu, lúc nãy anh bất cẩn đụng phải bàn làm ngã nó thôi”.
Tuy Hàn Ngọc đã được Lục Khải kéo đi, nhưng cô vẫn tò mò quay đầu lại nhìn vài lần.
Có điều Lục Khải đã nói không có gì thì cô cũng chẳng cần phải băn khoăn nhiều!
Cô chuyển tầm mắt, như chim nhỏ nép vào người Lục Khải.
“Thế nào? Món quà bất ngờ anh tặng cho em đó, có thích không?”
Sau khi ra khỏi hiệp hội, Lục Khải cười hỏi.
“Lục Khải, anh khai thật cho em biết, anh đã làm gì để mời được những ông lớn trong giới kinh doanh này tới thế?”
“Anh đâu có mặt mũi lớn như vậy, đó đều là sức hấp dẫn của em cả đấy!”
“Hừ, anh cứ điêu thế nhỉ!”