“Ngọc, cô mau nói gì đi! Lần này chẳng những giúp ông nội cô mà còn giúp cả bố cô đấy!”
“Trước đó các người có giúp con không?”
Hàn Ngọc nhìn Triệu Nhược Hà với vẻ mặt đầy thất vọng: “Có giúp con gái của con không?”
Giọng Hàn Ngọc không lớn, bình thản hỏi lại một câu khiến Triệu Nhược Hà ngơ ngác, không biết phải nói gì mới đúng.
“Các người không giúp được gì, thì tại sao con phải giúp mọi người cơ chứ?”
Ba năm qua đã giúp Hàn Ngọc nhận ra được rất nhiều điều.
Ha ha ha…
Hàn Kiêu lại cười ha hả như đang chế nhạo…
“Ông nội, cháu đã nói rồi, chuyện này nhà chú hai chẳng thế giải quyết được đâu, bây giờ ông tin chưa!”
“Không phải là Hàn Ngọc không muốn giúp, mà là không có đủ sức để làm, sợ mất mặt xấu hổ mà thôi”.
“Được rồi, ông nội, chúng ta về thôi, ngày mai cháu tìm người của hiệp hội đến chúc thọ ông!”
Nói tới đó, Hàn Kiêu vẫn không quên quay sang nhìn Lục Khải và Hàn Ngọc: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội, mong là chúng mày có thể tới tham gia, dù sao cũng có người của hiệp hội, chúng mày có thể xin họ giơ cao đánh khẽ trong buổi tiệc”.
Hàn Kiêu nói xong bèn đỡ Hàn Quang Thái quay về xe.
“Bố à, bố khoan đi đã, để con bảo con bé Ngọc nó giúp…”
Hàn Bằng Phi vô cùng bất đắc dĩ gọi.
Nhưng Hàn Quang Thái không đáp lời, xe đã lái đi.
Triệu Nhược Hà tức giận tới mức liên tục lắc đầu, giơ tay chỉ vào Hàn Ngọc: “Mày, chính mày đã hại bọn tao thảm quá thảm!”
“Không có bản lãnh thì mày nói thẳng đi? Cứ tỏ vẻ mình hay lắm để làm gì, mày tưởng mình vẫn còn là mợ cả nhà họ Lục hả? Cả công ty cũng sắp phá sản rồi còn làm bộ làm tịch cái gì?”
“Tao nói cho mày biết, chuyện này mày không giúp thì đừng hòng tao cho mày mượn tiền!”
Triệu Nhược Hà bỏ lại những lời đó rồi kéo Hàn Bằng Phi nhanh chóng rời đi.
Nghe những lời mỉa mai của người thân mình, Hàn Ngọc cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cô không hiểu mình đã làm sai cái gì?
“Đừng suy nghĩ nhiều, vào nhà đi!”
Lục Khải vỗ vai cô, dịu dàng nói.
“Ngày mau có tiệc mừng thọ ông nội, chúng ta có đi không?”
“Tất nhiên là phải đi rồi!"
Ánh mắt Lục Khải lộ vẻ sắc lạnh, trả lời chắc nịch.
“Nhưng mà…”