Hàn Ngọc mặc váy ngủ cười chào hỏi Lục Khải.
“Sao em không ngủ thêm một lát nữa?”
“Quen rồi!”
Hàn Ngọc thuận miệng nói.
“Em nhớ ngày xưa anh thích ăn bánh bao với thịt xông khói, em đặc biệt chiên thêm mấy miếng, sau khi ăn xong nhớ uống sữa nhé”.
Cô vừa nói chuyện vừa bận rộn luôn tay luôn chân.
Lục Khải nghe thế thì lòng chợt ấm áp, anh biết, trong lòng Hàn Ngọc thì anh quan trọng đến mức nào.
Nếu không cô đã chẳng nhớ những gì anh thích suốt ba năm.
“Sao chỉ có một phần ăn sáng thế này? Của em đâu?”
“Anh ăn trước đi, tối hôm qua còn thức ăn thừa, em hâm nóng lên ăn lại, nếu không để phí thì tiếc lắm”.
Hàn Ngọc không quay đầu lại, lời nói hết sức thản nhiên.
Có thể cảm nhận được cô đã quá quen với chuyện này rồi.
Lục Khải đang cầm bánh bao lập tức buông xuống.
“Anh nhớ ngày xưa em không ăn thức ăn thừa, em nói là ăn thế không tốt cho sức khỏe!”
“Em đã ăn hơn ba năm, cũng đã quen rồi”.
Hàn Ngọc vừa dứt lời thì Lục Khải đã đi tới, giật lấy thức ăn thừa vừa được hâm xong.
“Anh ăn cái này cho, em ăn bánh đi!”
“Không cần, em…”
“Em mau ăn đi, ăn xong còn phải đi lựa quần áo, hôm nay tham dự tiệc mừng thọ, em nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp!”
Nghe thế, Hàn Ngọc lại vung tay lên: “Quần áo của em cũng không nhiều, chẳng cần phải chọn, em đã suy nghĩ xong rồi”.
“Ai bảo là quần áo em không nhiều nên không cần chọn?”
Hai tay Lục Khải khoác lên vai Hàn Ngọc, nhẹ nhàng đẩy cô ra ngoài.
Bọn họ vừa ra cửa thì Hắc Vũ đã lái chiếc xe tới dừng lại trước mặt họ.
Hàn Ngọc đầy khó hiểu nhìn vẻ mặt đầy bí ẩn của Lục Khải.
Lục Khải mở cửa xe ra trong ánh mắt chăm chú của cô.
Bên trong xe chất đầy những chiếc túi mua hàng của Chanel.
“Lần trước em chỉ mua quần áo cho con gái mà không mua món nào cho mình”.
“Anh không biết em thích cái gì nên mới mua hết những thứ được trưng bày trong cửa hàng Chanel cho em”.
Hàn Ngọc nhìn chiếc xe đầy Chanel, cô che miệng lại, đầy kinh ngạc.
“Thích không?”
Lục Khải khẽ hỏi.