Rơi xuống đất sau là một mảnh không gian tối tăm.
Bởi vì nội lực rất mạnh cho nên ở bên trong địa động, Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cho dù không cầm đèn cũng có thể nhìn rõ mọi vật. Nhưng bốn người Bạch Hổ Đông Nghi thì khác họ cũng có nội lực mạnh nhưng không mạnh bằng chủ tử của mình.
Lập tức bốn người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi, Xuân Lan nhất chân đi trong bóng tối tìm xem có chỗ nào để thắp lửa lên hay không thì không gian xung quanh đã tự động sáng lên.
Bốn người quay đầu lại nhìn đến là chủ tử / Vương gia đang hạ tay xuống thì liền biết cơ quan làm lửa cháy lên đã được chủ tử / Vương gia dùng nội lức kích hoạt.
" Xuân Lan, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?", Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn đến bốn người Bạch Hổ, Đông Nghi, Huyền Vũ, Xuân Lan đang đi đến, sau đó liền hỏi.
"Tiểu thư, ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, chính là mới vừa rồi lúc đang tìm cơ quan, bởi vì không tìm được, cho nên ta nhất thời tức giận liền hung hăng đá vào cánh cửa, nhưng vì tảo biển kia thật sự quá trơn, cho nên ta mới bị trượt chân, nhưng trước lúc trượt chân đã đụng vào một khối đá nổi lên trên mặt đất, sau đó liền bị rơi vào địa động này... ".
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe vậy cũng không nói gì.
Nàng liền ngẩng đầu đánh giá bốn phía, chỉ thấy bên trong thạch động khắp nơi đều là thông lộ.
Không bao lâu đáy mắt Tư Đồ Thiên Tuyết xẹt qua một đạo ánh sáng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Chủ nhân thiết kế lên tòa đại điện này thật sự là kinh diễm tuyệt luân, đầu tiên là lấy đại đường trống rỗng mê hoặc mọi người, làm cho tất cả mọi người không hề cảm thấy nó kỳ lạ hay có gì thần bí, sau đó lại lấy một cái cửa đá thật lớn để làm cho mọi người hiểu lầm. Khiến cho mọi người nghĩ rằng con đường duy nhất để đi qua đại điện chính là cánh cửa đá thật lớn kia, mà không nghĩ ra rằng lối vào chân chính lại chính là địa động này!
Nếu không phải Xuân Lan vô tình đụng vào cơ quan kia, sợ là mọi người sẽ không thể dễ dàng tìm được lối vào như vậy.
Mà trong đáy mắt Đông Phương Huyền Phong lúc này cũng xẹt qua một đạo tán thưởng, hắn thật chưa từng nghĩ đến trăm ngàn năm trước đây đã có người thiết kế được một mật đạo tinh diệu như vậy. Người thiết kế ra thông đạo này chắc hẳn phải là người kinh thế tài hoa đương thời.
Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong nhìn nhau họ đã liếc mắt đánh giá bốn phía, sau đó cùng nhìn về phía một cái thông đạo bằng ngọc thạch.
Mấy cái thông đạo khác đều bị rêu xanh phủ kín, có thể thấy được địa động này cũng cực kỳ ẩm ướt, nhưng bởi vì bị che kín ở dưới cho nên mới không bị nước biển tràn vào. Những thông đạo ở đây đều được tạo bởi những tảng đá trơn bóng nên rêu xanh không thể mọc ra được. Mà giờ phút này chỉ có một cái thông đạo này là sạch sẽ, không có một chút rêu xanh. Vì vậy đây cũng chính là điểm kỳ quái, vì sao mấy thông đạo khác đều có chút nước bùn cùng rêu xanh, mà chỉ có duy nhất một cái thông đạo này là khác thường như vậy.
Hai người suy tư một lát liền nghĩ tới một nguyên do, có lẽ bí động này chính là nơi đại thần trong triều bí mật hội ngộ, mà triều thần đương nhiên không có tư cùng đế vương đi chung một đường vì vậy mới tạo thành nhiều thông đạo như vậy.
Còn những thông lộ bằng đá đầy rêu kia không cần nghĩ cũng có thể đoán được nó dành cho những người không có thân phận tôn quý, còn những thông lộ ít rêu hơn là dành cho những người có chút địa vị trong triều.
Đông Phương Huyền Phong nắm tay Tư Đồ Thiên Tuyết cất bước đi về phía thông lộ bằng ngọc thạch kia, hai người từng bước từng bước tiến về phía trước.
Bốn người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi, Xuân Lan nhìn nhau xong liền đi theo, cước bộ mọi người đều cực nhẹ, nhưng trong thông đạo này đã được kích hoạt động cơ thắp sáng nhưng chỉ là những ánh sáng mờ nhạt trong thông đạo vẫn tối đen như mực, yên tĩnh này vẫn vang lên tiếng động.
Đi được một hồi lâu, rốt cục đi tới một gian thạch thất, chính là bên trong gian thạch thất này vẫn còn lưu lại một đống bạch cốt khô, nhìn cấu tạo của bộ xương kia có thể đoán được lúc những người này chết chỉ mới trung niên, hay thiếu niên trẻ tuổi.
Nhìn mấy bộ xương khô bên trên còn có y phục đã hư đến không còn nhìn ra được nữa ít nhiều cũng suy đoán được đây là quan triều thần trốn trong mật đạo này. Mà những triều thần trốn trong mật đạo này bởi vì lương thực và nước uống mang theo đều đã dùng hết, cuối cùng liền bị chết đói tại nơi đây.
Còn mấy bộ xương cốt thiếu niên ấy chắc là những người trộm mộ không cẩn thận đi vào trong đây thấy mấy túi hành lý hỗn độn, trong hành lý rơi ra không ít vàng bạc châu báu, nhưng cũng không may mắn bị mắc kẹt lại chết trong đây.
Vì nghiệm chứng phán đoán này, Tư Đồ Thiên Tuyết liếc nhìn Đông Nghi một cái, nhưng còn chưa đợi Đông Nghi động tay thì Bạch Hổ đã ngồi xổm xuống dưới mở hết mấy túi hành lí kia ra, trong hành lí quả thực chứa đầy vàng bạc châu báu, còn có vài bộ y phục đã hư thối thành bùn đất. Nhìn đến đây Tư Đồ Thiên Tuyết mới gật gật đầu.
Nàng nhìn đống hành lý sau đó nhìn Bạch Hổ lại nhìn Đông Nghi ánh mắt suy tư, sau đó nàng nhìn Đông Phương Huyền Phong cười như muốn nói Bạch Hổ nhà chàng để ý Đông Nghi nhà ta.
Đông Phương Huyền Phong như hiểu được ý nghĩa của Tư Đồ Thiên Tuyết trong ánh mắt, trong lòng sủng nịnh cười lại với nàng như trả lời chuyện của họ tùy nàng.