Đông Phương Dung lúc này một lần trảo tám chi mũi tên như thế nào đầu?
“Vèo vèo vèo!”
Thanh thúy mũi tên vang, ngay sau đó, tám chi tên dài, vững vàng rơi vào cùng cái hồ trung. Đem kia thon dài miệng bình, đều nhét đầy.
Nàng lúc này đây mặc kệ Lộ Nhan như thế nào nghĩ tới đủ thơ nàng chỉ biết nàng muốn Tư Đồ Thiên Tuyết phải thua, thua trước kế hoạch của Đông Phương Dung nàng
Tỳ nữ giống như lúc nãy cầm tám chi mũi tên đứng trước mặt hai nàng.
Lộ Nhan hơi nhíu mày vì hành động của Đông Phương Dung nhưng nhanh chóng lên tiếng đọc thơ " Hoài quân thuộc thu đêm, tản bộ vịnh lạnh thiên. Sơn không hạt thông lạc, u người ứng chưa ngủ.".
Còn chưa đợi mọi người cảm thán lại một đầu nữa?
" Lâu ỷ sương thụ ngoại, kính thiên không một hào. Nam thiên cùng sắc thu, khí thế hai tương cao.".
Lại một đầu nữa.
" Thiêm sầu ích hận nhiễu thiên nhai.
Chiếu tha kỷ hứa nhân trường đoạn. "
Nàng đã liên tiếp ba câu thơ còn năm chi mũi tên, nàng chỉ cần hai chi mũi tên nữa là nàng thắng được Tư Đồ Thiên Tuyết.
Tư Đồ Thiên Tuyết vẻ mặt bình tĩnh nhìn vẻ mặt đắc ý của Lộ Nhan. Nàng ta là cho rằng mình sắp thắng cho nên vui vẻ sao.
Vậy nàng liền cho Lộ Nhan cùng Đông Phương Dung phải thất vọng rồi. Giọng nói lạnh lùng của nàng vang lên.
" Sơn thu vân vật lãnh,
Xứng ngã thanh luy nhan.
Nhân sinh vô kỷ hà,
Tâm hữu thiên tải ưu,
Thân vô nhất nhật nhàn."
Lại một đầu thơ.
" Nhật tịch lương phong chí,
Văn thiền đản ích bi."
Lại.
" Ngân chúc thu quang lãnh họa bình,
Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh,
Thiên giai dạ sắc lương như thủy,
Tọa khán khiên ngưu chức nữ tinh. "
Tư Đồ Thiên Tuyết đọc một lần tam đầu thơ liên tiếp rồi ngừng lại một chút lại tiếp tục làm xong hai đầu thơ còn lại.
Đông Phương Dung nắm chặt tay không dám biểu hiện ra sự tức giận trong lòng lúc này.
Mà Lộ Nhan sau khi nghe xong Tư Đồ Thiên Tuyết đọc xong trong lòng không cam tâm, nàng còn cơ hội chiến thắng chỉ cần hai chi mũi tên còn lại nàng nghĩ ra thơ là sẽ thắng.
Lộ Nhan càng nghĩ càng không nghĩ tới một đầu thơ nào trong lòng hoảng loạn nàng không thể thua. Ngay lúc này giọng nói lạnh lùng ấy lại vang lên.
" Phùng cao kim nhật tưởng phân phi,
Trủng thượng thu phong hựu nhất suy."
" Nhân thế kỷ hồi thương vãng sự,
Sơn hình y cựu chẩm hàn lưu
Tùng kim tứ hải vi gia nhật,
Cố luỹ tiêu tiêu lô địch thu.".
Mà trên thuyền lúc này đã không còn ai phát ra tiếng nói ngay khi Tư Đồ Thiên Tuyết dứt lời.
Tư Đồ Thiên Tuyết nở nụ cười nhẹ nhìn mấy tiểu thư trên thuyền nhất là hai người Đông Phương Dung cùng Lộ Nhan.
" Công chúa, Lộ tiểu thư " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng kêu hai người các nàng.
" Tư Đồ nhị tiểu thư thắng " Đông Phương Dung cắn răng nói ra sáu chữ rồi quay lại ghế ngồi xuống.
Còn Lộ Nhan lúc này nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn lại mấy tiểu thư trên thuyền hôm nay nàng mất hết mặt mũi rồi, khăn tay cầm trong tay đã nhăn nhúm.
" Trời ơi, Tư Đồ nhị tiểu thư quá giỏi đi ".
" Nàng làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà nghĩ ra năm đầu thơ được ".
" Tư Đồ nhị tiểu thư đúng là tài giỏi mà ".
".... ".
Các nàng hoàn toàn không nghĩ tới Tư Đồ Thiên Tuyết lại là như vậy lợi hại?
Mà trong đám người Tư Đồ Thanh Thanh cùng Tư Đồ Vân nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết được mọi người khen ngợi lòng ghen tị dâng lên.
" Nhị muội thật giỏi, vậy khi nào rảnh rỗi chỉ chỉ đại tỷ " Tư Đồ Thanh Thanh đi đến bên cạnh Tư Đồ Thiên Tuyết muốn cầm lấy tay nàng thì bị nàng tránh ra khuôn mặt hơi khựng lại nhưng rất nhanh đã bị vẻ mặt dịu dàng thay thế chỉ là lại không có ý cầm tay nàng lần nữa.
" Đại tỷ quá khen, ta nào giỏi như vậy '' Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt dịu dàng của Tư Đồ Thanh Thanh. Lúc nãy thì không biết nàng ta trốn tránh chỗ nào giờ này nàng thắng thì xuất hiện.
Triệu Hàm lúc này nhịn không được nữa lên tiếng.
“Ngươi…… Ngươi sao có thể làm ra bảy đầu liên tiếp như vậy! Này đó đều là ngươi làm thơ? Ngươi có phải hay không tìm người gian lận!” Triệu Hàm cả giận.
Bên cạnh Thu Mai nghe nàng nói tiểu thư như vậy tức giận muốn lên tiếng thì bị Đông Nghi bên cạnh giữ lại.
" Đông Nghi ngươi làm gì vậy sao lại ngăn cản ta " Thu Mai nhìn Đông Nghi.
Truyện đề cử: Ngạn Thiếu Truy Thê
" Tiểu thư vó thể giải quyết chúng ta không cần xen vào " Đông Nghi thả ra nàng tay nói.
Thu Mai nghe vậy thì đứng im không có ý định lên tiếng nữa chỉ là trong lòng nàng vẫn không hết khó chịu, tiểu thư nhà nàng tốt như vậy sao có thể để người khác nói tiểu thư như vậy được chứ.
Tư Đồ Thiên Tuyết đạm đạm cười, " Triệu tiểu thư, ngươi cảm thấy ta có thể biết trước, biết công chúa phải dùng thu đề làm khó dễ ta, cho nên trước tiên tìm người làm ra bảy đầu thu thơ? "
" Ngươi……"
Mà Liễu Giai Nhàn đã bị Tư Đồ Thiên Tuyết khiếp sợ ngũ thể đầu địa. Này đó thơ cổ, tuy rằng không tính là thiên cổ khó gặp, nhưng cũng không kém, hơn nữa có nhiều như vậy, thuyết minh nhân gia ngầm không biết hạ nhiều ít công phu.
Nhưng có như vậy bản lĩnh, cũng cũng không khoe ra, phi thường điệu thấp.
Điệu thấp làm người cho rằng nàng chỉ biết một chút mà không tin thông.