Xuân Lan nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, " Không có ai hết ".
" Đi thôi, đến phía trước nhìn xem ".
Đông Nghi cũng nhìn lại đúng là không có ai nàng cũng không nghĩ đến nữa cầm tay Xuân Lan đi về phía trước nói.
Hai người Bạch Hổ Huyền Vũ thấy hai người các nàng đi rồi cũng nâng bước đi theo sau.
Đông Nghi dừng lại mắt nhìn về phái thanh lâu ở phía trước mở miệng "Các ngươi về đi, ta có chút việc phải làm."
" Mấy người về trước đi ".
Cùng lúc lên tiếng còn có Bạch Hổ hắn cũng nhìn về phía thanh lâu lên tiếng.
Huyền Vũ thấy kỳ quái nhìn Đông Nghi rồi lại nhìn Bạch Hổ hai người này có việc gì phải làm sao sau đó lại thấy hai người tiến bước đi vào thanh lâu họ vào thanh lâu để làm gì?.
" Họ đi vào trong đó làm gì?" Xuân Lan khó hiểu nhìn hai người Đông Nghi cùng Bạch Hổ đi vào thanh lâu.
" Ta làm sao mà biết được, chúng ta về quán trọ chờ họ trở về hỏi không phải biết à " Huyền Vũ trả câu hỏi của Xuân Lan rồi nhìn đống đồ hắn đang cầm ôm trên tay có cả đống đồ Bạch Hổ cầm lúc nãy cũng ném qua cho hắn nhìn Xuân Lan nói trở về quán trọ.
" Đi thôi để ta cầm giúp huynh " Xuân Lan đang muốn nói nàng còn muốn đi dạo một chút nữa nhưng nàng nhìn đống đồ Huyền Vũ đang ôm thì đồng ý đi qua bên cạnh hắn chủ động muốn cầm một ít đồ giúp hắn.
" Không cần... vậy đi thôi " Huyền Vũ đang nói không cần Xuân Lan giúp hắn có thể cầm được nhưng chưa đợi hắn nói xong có mấy món đồ đã được nàng cầm trên tay thì không nói nữa.
Hai người xoay người đi về quán trọ.
Còn bên trong thanh lâu sau khi tiến vào thanh lâu hai người Đông Nghi Bạch Hổ tách ra mỗi người đi một hướng.
Nhưng họ lại không biết họ là cùng một mục đích đi vào thanh lâu đó là tìm hiểu tại sao sáng nay vào lả lướt trấn lại thấy được rất nhiều người lạ mặt hơn nữa người có võ công lại rất nhiều.
Ở bên này bọn họ thoải mái, hoà thuận, vui vẻ, tự tại ngắm nhìn khắp nơi, nhưng không ai nghĩ tới, phía Đông Phương Huyền Phong và Tư Đồ Thiên Tuyết lại là một khung cảnh ấm áp đến vậy.
" Công tử, cây trâm này rất xứng đôi với phu nhân ngài! " Một tiểu thương cười tủm tỉm nhìn đôi nam nữ đẹp như tranh trước mắt, đôi nam nữ đeo mặt nạ này tuy không thấy toàn bộ khuôn mặt của họ nhưng cũng có thể đoán được khi nhìn đến khí chất từ trên người của họ, nam tử lạnh lùng uy nghiêm, nữ tử ưu nhã cao quý, khi nam tử đứng bên cạnh nữ tử, ánh mắt thâm trầm sủng nịch, người khác nhìn vào, liền cảm thấy hai người là phu thê.
Nhờ hai tiếng "Phu nhân" của hắn mà tâm trạng của Đông Phương Huyền Phong tốt lên, nên nhìn tiểu thương, quăng cho hắn một thỏi bạc, tùy tay chọn một cây trâm hình hoa đào, nhưng không đeo lên cho Tư Đồ Thiên Tuyết, mà chỉ cầm trong tay, dắt tay nàng chạy về phía trước, không dùng khinh công, mà chỉ chạy bộ bằng chân.
Màn đêm bao phủ quanh hồ nước yên tĩnh, ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước, ngẫu nhiên có thuyền hoa đi ngang qua, có tiếng đàn phát ra.
"Sao vậy?" Tư Đồ Thiên Tuyết bị hắn kéo tay chạy rất lâu, dừng ở bên hồ, thấy hắn đứng đối diện nhìn mình, thản nhiên cười nhìn mình, nhẹ nhàng thở hổn hển, có chút nghi hoặc hỏi.
" Phu nhân! " rất tốt, ánh trăng còn không bằng ánh sáng trong mắt hắn, khóe miệng cũng càng nâng cao, môi mỏng mở ra, chậm rãi nói ra hai chữ
Tư Đồ Thiên Tuyết hơi đỏ mặt, trong lòng xấu hổ, muốn răn dạy hắn vài câu, nhưng lời tới cửa miệng lại biến thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, "Rốt cuộc chàng muốn thế nào?"
" Tập tục Đông Dạ quốc, sau khi nữ tử thành hôn đều phải vấn tóc lên." Đông Phương Huyền Phong nhìn một đầu tóc đen của nàng, bị gió đêm thổi bay phất khởi, ánh mắt càng thâm thúy, xòe tay ra, đưa cây trâm hắn vừa mua ra, hoa văn theo phong cách cổ xưa, có vẻ đẹp khác thường
Đông Phương Huyền Phong nhếch môi, đáy mắt ôn nhu chuyển động, dắt tay nàng, đưa nàng đến bên một tảng đá cạnh bờ hồ, "Ngồi xuống."
Trong lòng Tư Đồ Thiên Tuyết đã hiểu được hơn phân nửa, ngoan ngoãn ngồi xuống, tim đập nhanh hơn, hắn muốn giúp nàng vấn tóc sao? Ở chỗ này ư?
"Tuyết Nhi, ta vấn tóc giúp nàng được không?" Đông Phương Huyền Phong cúi người, nâng cằm của nàng lên, nhẹ giọng hỏi.
Quả nhiên... Tư Đồ Thiên Tuyết mím môi cười, một lúc lâu sau, nhìn thấy đáy mắt hắn dần dần ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ảm đạm lập tứ phát sáng.
Tư Đồ Thiên Tuyết không thích ngọc châu, cho nên chỉ dùng mấy sợi tơ lụa buộc tóc, Đông Phương Huyền Phong nhẹ nhàng xoa tóc nàng, rút dây buộc tóc ra, sợi dây bị gió đêm thổi bay đi mất, rơi xuống mặt hồ trong suốt, sau một lúc lâu, chìm xuống đáy hồ.
Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng tốc độ rất nhanh, vuốt nhẹ hai ba cái liền gài cây trâm hoa đào lên đầu nàng, âu yếm vuốt đỉnh đầu của nàng.
Tư Đồ Thiên Tuyết phát hiện hắn dừng động tác, chậm rãi quay đầu, mặt như đóa phù dung, mắt như ánh trăng, hai má hơi đỏ ửng, một đầu tóc đen được vấn lên gọn gàng, không còn vẻ ngây ngô của thiếu nữ, mà lại tăng thêm vài phần thành thục của một thiếu phụ.
"Khó coi sao?" Thấy hắn nhìn mình chằm chằm nhìn, nàng cắn môi hỏi, có chút không hiểu sờ tóc.
"Rất đẹp." Đông Phương Huyền Phong bật cười, xoa xoa đỉnh đầu nàng, thấp giọng nỉ non, nhìn vẻ đẹp yêu kiều của nàng, trong mắt đầy vẻ si mê.
Trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một cái kính nhỏ để trước mặt Tư Đồ Thiên Tuyết. Nàng nhìn qua tấm kính nhỏ nhìn thấy được kiểu tóc mà Phong làm cho nàng, nàng bông hoa đào đung đưa trong gió thì biết tại sao Phong lại mua cây trâm có hình bông hoa đào này.
Vì từ lần gặp đầu tiên hắn nhìn đến nàng trong rừng đào và nàng cũng vậy chính là ngày mà mẫu thân mất.
Đông Phương Huyền Phong nhìn đến vẻ mặt của Tuyết Nhi nhìn cây trâm liền biết nàng đoán được sau đó hắn lại thấy vẻ mặt nàng không vui thì biết nàng chắc là nhớ lại ngày mẫu thân nàng mất sao hắn lại không nhớ đến sớm hơn cơ chứ.
" Tuyết Nhi " Đông Phương Huyền Phong ôm lấy Tư Đồ Thiên Tuyết vào trong lòng ôn nhu giọng nói vang lên kêu tên nàng.
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe vậy trong lòng ấm áp nàng biết hắn đoàn được nàng nhớ đến ngày đó.
Hai tay nàng ôm qua eo hắn hưởng thụ sự ấm áp ôn nhu mà hắn mang đến.
Đúng lúc này đột nhiên nghe thấy một tiếng "Oành", bên kia bờ hồ khói bay nghi ngút, pháo hoa nở rộ giữa không trung, khi thì giống như hoa cúc vàng giận dữ, mẫu đơn nở rộ, đóa hoa như mưa, nhanh chóng rơi xuống đất; khi thì giống bươm bướm nhẹ nhàng, giống rồng bay lên trời, khí thế ngang ngạnh, nhanh như cắt, nàng bị ánh sáng pháo hoa hấp dẫn, tựa vào lòng Đông Phương Huyền Phong, nhìn không hề chớp mắt.
Đông Phương Huyền Phong sủng nịch nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết trong ngực, thấy nàng chỉ cần nhìn pháo hoa thôi mà đã cười thỏa mãn như vậy rồi, bất đắc dĩ mím môi, cười theo nàng, cùng nàng nhìn pháo hoa, tuy rằng cũng chỉ bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy đây là màn pháo hoa đẹp nhất mà hắn từng xem qua.
Còn Tư Đồ Thiên Tuyết vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn đã đang xem pháo hoa, nụ cười bên môi càng sâu hơn.
Cách đó không xa, dưới một tàng cây, có một bóng đen lẳng lặng đứng đó, trên người đầy khí chất nặng nề đè nén, áo choàng đen che khuất khuôn mặt, nên không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được, hắn đang nhìn chằm chằm vào một đôi nam nữ bên bờ hồ.