"Trước đây cũng không có loại tình huống này phát sinh, hôm nay động vật biển kia làm sao có thể phát cuồng như vậy chứ?!", Nhiếp Kỳ Anh cố đứng vững trong khoang thuyền, sắc mặt trắng bệch mở miệng hỏi.
" Thật là như vậy đây là lần đầu tiên ta gặp phải " Cảnh Hạ cũng lên tiếng.
Bắc Mạc Đĩnh Chi nghe vậy hơi nhíu mày tiếp tục nhìn về phía biển, mấy người khác cũng nhìn về phía biển.
*
Đông Phương Huyền Phong thâm trầm, lập tức lãnh liệt mở miệng nói, "Nước biển có vấn đề ".
Nghe nói như thế Đông Nghi cũng là ngẩng đầu nói, "Động vật biển nhất định đã ăn phải dược vật có dược tính cực mạnh", làm thần y, Đông Nghi nhìn tình huống hiện tại cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Mà Tư Đồ Thiên Tuyết vẫn chưa mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm đáy thuyền, sau đó mở miệng hô lớn, "Vận khí!"
. Ngôn Tình Ngược
Tư Đồ Thiên Tuyết vừa dứt lời, mấy con thuyền ở phía sau liền lên tiếng trả lời vỡ vụn, mọi người đều đề khí phi thân lên.
Đám người Nhiếp Kỳ Anh còn có mấy người Bạch Ngạn rơi vào trong biển nổi lên mặt biển đập vào mắt họ là chiếc thuyền của Đông Phương Huyền Phong không bị gì cả vẫn còn nguyên vẹn.
Hơn nữa họ nhìn đến mấy bóng dáng đặc biệt là cặp nam nữ mặc ngân y đứng ở giữa.
Đông Phương Huyền Phong một tay ôm lấy vòng eo của Tư Đồ Thiên Tuyết đưa con ngươi tà mị nhìn nguy hiểm đã qua đi, tầm mắt liền bị một động vật biển toàn thân đen nhánh hấp dẫn, chỉ thấy ở phía dưới là một con vật khủng bố với làn da ngăm đen đang giương cái mồm to như bồn máu cắn xé lẫn nhau, từng mảng từng mảng máu đỏ lan tràn khắp mặt biển.
Ngay sau đó, cách đó không xa lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, có không ít người kịp thời phi thân lên không trung, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu. Dù sao vừa rồi vì ổn định con thuyền, mọi người cơ bản đã tiêu hao gần như bảy tám phần nội lực trên người.
Tư Đồ Thiên Tuyết nheo mắt nhìn xa xa, chỉ thấy thấp thoáng lộ ra một góc đảo màu đen, liền ôm lấy Đông Phương Huyền Phong nói, " Phong, hiện tại không cần dừng lại, chúng ta đã đến gần hòn đảo kia rồi!".
Mấy người Nhiếp Kỳ Anh, Bạch Ngạn cũng rời đi tầm mắt nhìn về phía hòn đảo nhanh chóng phi thân đi qua.
Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết thấy vậy cũng không có hành động nào cứ để cho thuyền đi đến đó.
Càng ngày càng đến gần hòn đảo, toàn cảnh hòn đảo đơn độc cũng chậm rãi hiển hiện ra, thật vô cùng lớn, giống như một cái mai rùa phủ phục trên mặt biển, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh đen tối thăm thẳm, thấp thoáng có thể thấy được một ít sắc xanh loang lổ.
Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cũng trầm mặc nhìn hòn đảo này, đồng tử hai người đều hung hăng co rụt, một hòn đảo lại mang đến cho người ta một loại cảm giác âm trầm, thần bí như vậy.
Đến lúc thuyền dừng lại Đông Phương Huyền Phong, Tư Đồ Thiên Tuyết cùng bốn người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi, Xuân Lan mới bước lên bờ.
Bạch Ngạn nhìn đến đám người Đông Phương Huyền Phong đi đến liền nâng bước đi qua.
" Tại hạ Bạch Ngạn gặp qua Hàn cung chủ, Nguyệt các chủ " Bạch Ngạn mở miệng nói.
" Bạch công tử có việc gì sao?" Tư Đồ Thiên Tuyết cất tiếng nói vì nàng biết Phong sẽ không mở miệng.
" Nguyệt các chủ không biết có thể cho tại hạ mượn một bộ y phục nữ cho muội muội có được không?" Bạch Ngạn vừa nói vừa nhìn Bạch Mạc đang run rẩy vì lạnh mà đau lòng hắn muội muội từ nhỏ đã được sủng ái chưa bao giờ gặp tình cảnh như ngày hôm nay.
" Đông Nghi " Tư Đồ Thiên Tuyết không trả lời Bạch Ngạn mà lên tiếng gọi Đông Nghi.
Đông Nghi nghe tiểu thư kêu mình thì biết ý đi lên thuyền lấy ba bộ y phục hai nam một nữ, một lúc sau Đông Nghi xuất hiện nàng đi đến trước mặt Bạch Ngạn đưa tay nải trong tay cho hắn.
Bạch Ngạn nhận lấy cảm ơn đi về chỗ Bạch Mạc và Tề Vĩ Kình, hắn mở tay nải ra thấy trong đó là ba bộ y phục chứ không phải một bộ. Hắn nhìn lại nhóm người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết gật đầu cảm ơn.
Bạch Ngạn đi rồi Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn lại thật sâu vào cây cối trên đảo, khẽ mở miệng nói, "Trong rừng này hẳn sẽ có chướng khí. "
Nghe nói như thế Bắc Mạc Uyển Nhi đang đi đến sửng sốt, kinh hãi nói, "Ngươi làm sao mà biết được? Lần trước lúc ta đến, gặp phải khó khăn, may mà phát hiện ra khí độc kia đúng lúc!"
"Nếu là nổi lên từ tận biển sâu, tất nhiên sẽ có đầm lầy, mà xung quanh đầm lầy đều có chướng khí bao phủ", sắc mặt Tư Đồ Thiên Tuyết vẫn thản nhiên như trước, không có chút biến sắc.
Nàng lập tức từ trong tay áo xuất ra một cái bình sứ bạch ngọc, dốc ra mấy viên thuốc màu bạc.
Tự mình ăn một viên, đút cho Đông Phương Huyền Phong một viên còn lại trong bình ném cho bốn người Bạch Hổ Đông Nghi cũng tiện thể ném cho ba người Bạch Ngạn một lọ.
Sau đó liền đem chỗ thuốc còn lại phân cho mọi người, "Ăn đi, đối với chướng khí sẽ có tác dụng "
Nghe vậy tất cả mọi người không chút do dự nuốt xuống, Tư Đồ Thiên Tuyết thấy thế, liền kéo Đông Phương Huyền Phong đi về chỗ cây cối sâu nhất trong rừng.