Chương 1004: Đã đến đông đủ
Trong mắt Hà Tuyết Tùng, tất cả người trên Trái Đất đều là kẻ có tội.
Những tên nô lệ như thế không có tư cách ngồi trên sảnh chính của Thiên Tuyệt môn.
Trên mặt Tuyệt Hằng cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn ta đương nhiên biết việc ấy nhưng thực lực của Giang Cung Tuấn quá mạnh, cho dù có dốc hết sức giết được anh thì chính bản thân Tuyệt Hằng cũng bị thương nặng.
“Lão Tuyệt, chẳng lẽ anh tu luyện mấy năm nay lại luyện được cái trò nịnh bợ sao?”
Ánh mắt Hà Tuyết Tùng nhìn Tuyệt Hằng đầy vẻ coi thường. Môn phái của anh ta xưa nay vẫn luôn ở thể đối địch với Thiên Tuyệt môn nhưng luôn bị chèn ép, nay có cơ hội kháy đểu thì sao anh ta có thể bỏ qua được.
Nếu là bình thường, Tuyệt Hằng chắc chắn đã cực kỳ giận dữ nhưng lúc này hắn ta chẳng còn lòng dạ nào để hận. Hắn ta vẫn tươi cười nói: “Lão Hà, anh ta có tư cách ngồi trên sảnh chính hay không cũng không do một câu của tôi. Hay là anh đến thử so chiều xem có thể đuổi anh ta ra khỏi đây không?”
Hà Tuyết Tùng nghe vậy bèn quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, thấy anh vẫn ngồi yên trên ghế, không có bất cứ biểu cảm gì.
Giang Cung Tuấn có thể cảm nhận được một luồng khí tức rất kì lạ trên người Hà Tuyết Tùng, loại khí tức này khiến anh vừa khó chịu vừa phản cảm.
Hà Tuyết Tùng nhìn Tuyệt Hằng, lúc đang bế quan đệ tử môn phái đã nói cho anh ta chuyện xảy ra dưới núi nên anh ta biết kẻ tên Giang Cung Tuấn này không hề đơn giản. Không những giết chết được Tuyệt Vô Quyết mà còn có thể giao thủ với Tuyệt Hằng mà không tổn hại gì. Chỉ mình anh ta thì e cũng chẳng làm gì được Giang Cung Tuấn, thế nên anh ta không hề manh động mà chỉ hờ hững nói: “Tìm tôi có việc gì?”.
Tuyệt Hằng nói: “Không phải vội, lát nữa những người khác đến rồi nói”
“Náo nhiệt quá nhỉ?”
Tiếng cười thanh thúy vang lên, một cô gái chừng hai mươi đi đến sảnh chính, cô ta mặc áo giáp đỏ rực bó sát vào cơ thể nóng bỏng. Mái tóc cô ta cũng màu đỏ, tôn lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Cô ta õng ẹo đi đến, gương mặt rạng rỡ nhìn một lượt về phía những người trong sảnh.
“Tuyệt Hằng, Thương Chân, Hà Tuyết Tùng, các anh tụ tập ở đây làm gì đấy?” Cô ta cười hỏi.
Tuyệt Hằng đứng lên, chủ động hỏi thăm rồi giới thiệu: “Anh Giang, đây là Phượng Thiên. Cô ấy rất mạnh, bản thể là một con phượng hoàng.”
“Phượng hoàng?” Giang Cung Tuấn ngạc nhiên.
Tuyệt Hằng dường như hiểu được suy nghĩ của Giang Cung Tuấn nên chỉ cười: “Tất nhiên là cô ấy khác với loài phượng hoàng trên Trái Đất.”
Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều, mục đích chủ yếu của anh hôm nay là để bàn bạc, tranh thủ một cơ hội cho Trái Đất.
Thực ra Giang Cung Tuấn không muốn nhiều lời, nếu đủ mạnh thì anh thực sự rất muốn giết sạch đám người này.
“Anh là Giang Cung Tuấn đấy à? Nghe nói anh đã giết Tuyệt Vô Quyết?” Phượng Thiên hỏi Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn không trả lời cô ta.
“Kiêu phết đấy nhỉ?” Phượng Thiên nhếch miệng, ngồi xuống ghế.
Giang Cung Tuấn bấy giờ mới hỏi: “Sao Thần Bảo Lang còn chưa đến?”
Lúc Giang Cung Tuấn đọc tin tức về các cường giả của Thương Giới trên diễn đàn võ giả thì biết những người ở đây đều là cường giả nổi bật nhưng kẻ mạnh nhất lại không đến.
Kẻ mạnh nhất được gọi bằng danh hiệu là Thần Bảo Lang, quả là một cái tên kì lạ.
Điều duy nhất Giang Cung Tuấn biết là kẻ tên Thần Bảo Lạng này là cường giả mạnh nhất Thương Giới. Sức mạnh của hắn ta rất đáng sợ, thông qua các tin tức trên diễn đàn võ giả thì chắc hắn ta đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm rồi.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đi đến. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi đậm, tay cầm theo thanh kiếm dài.
Sau khi bước vào và nhìn người trong sảnh một lượt, ông ta nói: “Cậu chủ nhà tôi có việc không đến được nên sai tôi đến thay”
Tuyệt Hằng đứng dậy nói: “Anh Giang, đây là quản gia của Thần Bảo Lang, tên Hiên Viên” “Quản gia Hiên, đây là Giang Cung Tuấn, một võ giả Trái Đất rất mạnh”
Hiên Viên nhìn lướt qua Giang Cung Tuấn rồi ngồi xuống ghế, không nói năng gì.
Tuyệt Hằng thấy những nhân vật có tiếng đều đã đến đủ nên nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Người đã đông đủ rồi, có chuyện gì thì anh cứ nói đi.”
Giang Cung Tuấn đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng người trên sảnh chính.
Từ Thương Chân đến Hà Tuyết Tùng rồi chuyển sang Phượng Thiên và Hiên Viên.
“Lần này tôi đến núi Bất Chu chủ yếu là vì hành động của các vị đây trên Trái Đất ngày càng quá đáng” Giang Cung Tuấn vừa mở miệng đã thẳng thắn chỉ trích. “Nơi này là Trái Đất, các người là kẻ ngoại lại nhưng sau khi đến Trái Đất lại không yên phận mà coi người trên Trái Đất như nô lệ, như động vật để tùy ý chém giết. Những năm qua đã có vô số người Trái Đất chết trong tay các người”
Giọng nói của Giang Cung Tuấn vọng khắp sảnh.
“Đó là một tội ác tày trời.
Hà Tuyết Tùng tức khắc bật cười, anh ta nhìn Giang Cung Tuấn: “Thế thì đã sao? Chẳng lẽ anh nghĩ giết Tuyệt Vô Quyết và đánh một trận với Tuyệt Hằng là đủ để thay đổi vận mệnh người trên Trái Đất à?”
Hà Tuyết Tùng cũng chẳng coi Giang Cung Tuấn ra gì, anh ta phe phẩy cây quạt trong tay, lạnh lùng nói: “E là anh còn chưa đủ tư cách ra mặt thay người Trái Đất đâu”.
Giang Cung Tuần nhìn anh ta, chỉ nói: “Vậy thế nào mới là đủ tư cách? Giết anh sao?”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn đanh lại, anh rút Đệ Nhất Long ra, ánh kiếm vàng rực và kiểm khí sắc bén tỏa khắp sảnh.
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ giết anh trước”
Giang Cung Tuấn biết mình có chỗ hơn bọn họ.
Sau khi giao đấu với Tuyệt Hằng xong, anh đã hiểu rõ hơn về sức mạnh của mình, anh biết mình đủ khả năng đánh với cường giới cao nhất của Thân Thông.
Nếu cường giả Siêu Phàm không đến thì anh sẽ không thua.
Anh biết đối mặt với loại dị tộc như Thương Giới thì mình phải tỏ ra có sức uy hiếp. Đó là vì người trên Trái Đất và cũng vì thần vật sắp xuất hiện trên núi Bất Chu này. Nếu không ra đòn phủ đầu thì anh sẽ rơi vào thế bị động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!