Chương 1012: Giang Vô Song bị bắt
Sau khi Mạch Doanh mang người đi xa rồi, cấp dưới của hắn mới hỏi: “Thiếu chủ, sao ngài có thể đưa lệnh bài quý giá như vậy cho tên kia?”
Mạch Doanh hơi ngừng lại, nói: “Đó là Ma thể, sớm muộn gì cũng sẽ không được con người chấp nhận, tương lai có lẽ sẽ có ích cho tộc chúng ta. Bây giờ đưa cho hắn cũng coi như là lót đường, chờ sau khi hắn cùng đường bị lỗi thì lựa chọn duy nhất chính là gia nhập tộc ta”
“Thiếu chủ anh minh”
Mạch Doanh lại lấy ra hạt châu kia, bây giờ nó đã khôi phục lại màu trắng.
“Linh Căn chí tôn, thật không ngờ ở bên cạnh Giang Cung Tuấn còn có một người mang linh căn chí tôn. Có điều bây giờ không thể ra tay với bà ta, muốn mượn sức vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa mới được.” Hắn lẩm bẩm, sau đó giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một cỗ chân khí mạnh mẽ rót vào trong hạt châu thần bí, điểm đen trong hạt châu biến mất. Sau đó lại tiếp tục rót chân khí vào, lúc này, trong hạt châu lại xuất hiện một điểm đen.
Hắn nhìn về một phương hướng: “Còn có linh căn chí tôn đang tới gần núi Bất Chu?” Mạch Doanh vốn đã định đi nhưng lại phát hiện có người mang linh căn chí tôn đang đến đây, cho nên hắn tạm thời không đi nữa mà đợi ở núi Bất Chu.
Đêm dài lặng lẽ trôi qua.
Hôm sau, Giang Vô Song lên đường cả đêm cuối cùng gần chín giờ sáng ang đến được phạm vi núi Bất Chu, nhìn núi non mênh mông phía trước nghĩ “Bây giờ chỉ cần mình đi tới núi Bất Chu trước, nếu không bị ngăn cản thì chứng minh thiệp xuất hiện trên diễn đàn là thật. Giang Cung Tuấn thật sự còn sống hơn nữa còn đàm phán với cường giả Thương giới tranh thủ được rất nhiều chỗ tốt cho con người”
Cô nhìn thoáng qua sau đó quay đầu định đi thì một đám người xuất hiện.
Dẫn đầu đúng là Mạch Doanh đã đợi cả đêm, Mạch Doanh thấy Giang Vô Song thì lấy hạt châu ra xác định lại, sau đó cười nói: “Đúng là một cô gái xinh đẹp, đến tôi nhìn thấy cũng xém chút bị mê hoặc”
Giang Vô Song cũng nhìn thấy đám người Mạch Doanh, có thể xuất hiện ở núi Bất Chu đều là sinh linh đến từ Thương giới, sắc mặt cô hiện lên vẻ đề phòng.
Mạch Doanh đi qua, cười trêu ghẹo: “Xin chào người đẹp, xin tự giới thiệu, tôi tên là Mạch Doanh”
Giang Vô Song nhíu mày nhìn Mạch Doanh, nói: “Có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là muốn có đi theo tôi một chuyến thôi.”
Nháy mắt Giang Vô Song thay đổi sắc mặt, lùi về phía sau.
Chỉ trong chớp mắt một người ở phía sau Mạch Doanh đã xuất hiện ở trước mặt Giang Vô Song, Giang Vô Song còn chưa kịp phản ứng lại đã bị điểm huyệt và phong ấn tu vi.
“Anh, anh muốn làm gì?” Cô hoảng sợ hỏi.
Mạch Doanh đi qua nhịn cười nhìn Giang Vô Song, đưa bàn tay ngọc vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô ta, cảm thán: “Khuôn mặt thật là đẹp”
Giang Vô Song muốn đẩy tay hắn ra nhưng bị điểm huyệt, còn bị phong ấn tu vị nên không cách nào cử động được.
“Tên khốn này, màu dừng tay!” Cô lớn tiếng mắng.
“Con đàn bà thổi này, mày dám nói chuyện với thiếu chủ như vậy?” Một gã đàn ông đi lên cho cô ta một cái tát.
Chát!
Gương mặt Giang Vô Song lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
Mạch Doanh nháy mắt trầm mặc nhìn tên cấp dưới vừa ra tay, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện luồng sức mạnh đánh thẳng vào ngực gã.
Tên kia bị đánh bay ra xa rồi rơi xuống đất phun một ngụm máu, sau đó không động đậy nữa.
Mạch Doanh vừa ra tay đã lấy mạng cấp dưới của mình, những tên còn lại thấy vậy cũng không dám nói câu nào.
Mạch Doanh nói: “Nhớ phải đối xử dịu dàng với linh căn chí tôn đấy, người như vậy tương lai sẽ là tuyệt đỉnh cao thủ của tộc ta.”
“Vâng.” Đám thuộc hạ đồng thanh trả lời.
Giang Vô Song nhìn Mạch Doanh, cô không biết hắn ta là ai cũng không biết hắn muốn làm gì.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Giang Vô Song gặng hỏi.
Mạch Doanh cười nói: “Không làm gì hết, từ giờ trở đi cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi lĩnh hội tạo hóa của trời đất. Không bao lâu sau cô sẽ trở thành người mạnh nhất thế giới, mấy tên thần thông cảnh, siêu phàm cảnh gì đó đều bị đạp dưới chân”
Nói xong hắn giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một làn khói đen chui vào miệng Giang Vô Song, cô ta lập tức ngất xỉu.
Giang Cung Tuấn không biết Giang Vô Song tới tìm mình, cũng không biết cô ta bị Mạch Doanh bắt đi, anh vẫn ở núi Bất Chu chờ thần vật kế tiếp xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt đã đến buổi tối trước ngày thần vật xuất hiện.
Tối đó Giang Cung Tuấn không hề buồn ngủ một chút nào, anh và Lan Tâm đang ở dưới chân núi Bất Chu. Tuy là buổi tối nhưng ngọn núi Bất Chu lúc nào cũng như pho tượng tỏa ra ánh sáng ngũ sắc chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Hai người ngồi quanh lửa trại nướng thịt.
Giang Cung Tuấn vừa nướng thịt vừa hỏi: “Mẹ chắc chắn thần vật sẽ xuất hiện vào ngày mai không?”
“Chắc chắn” Lan Tâm gật đầu, nói: “Mẹ có trực giác rất mạnh ngày mai thần vật sẽ xuất hiện, thời gian là khoảng trên dưới chín giờ sáng”
“Bây giờ có thể biết được là vật gì không?” “Vẫn chưa biết được”
“Vậy cụ thể là ở chỗ nào?”
Lan Tâm nhắm lại mắt lại cảm ứng, chừng mười phút sau bà mở mắt ra, chỉ vào một dãy núi, nói: “Nếu mẹ không cảm ứng sai thì là ở sườn núi bên kia”.
“Được, lập tức qua đó” Giang Cung Tuấn đứng lên, Lan Tâm cũng đi theo.
Hai người cùng nhau đi đến ngọn núi thần vật sắp xuất thế. Hiện tại, Lan Tâm chỉ có thể cảm ứng được là ở trong dãy núi này còn cụ thể là ở đâu thì bà cũng không biết. Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!