Chương 1109: Trốn thoát
Giang Cung Tuấn đã phải chịu đựng sự công kích của sấm sét mười mấy ngày rồi.
Trong cơ thể của anh ma khí đã sớm tiêu hao hết.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, thân thể của anh cũng không giống với người thường, ở dưới sự công kích của sấm sét, không có hoàn toàn biến mất, chỉ là bị đánh nát mà thôi.
Mà linh hồn của anh, cũng đã bị thương nặng, nhưng, bởi vì thân thể mạnh khỏe, thân thể có thể bảo vệ cho linh hồn, làm cho linh hồn không bị biến mất.
Nếu như đổi lại là những tu sĩ khác, thì họ đã sớm chết rồi.
Trên đại điện.
Bảo Văn luôn luôn quan sát tình huống của Giang Cung Tuấn.
Hiện tại, Giang Cung Tuấn sống chết đối với anh ta mà nói không quan trọng, chỉ cần là Giang Cung Tuấn chết, như vậy là anh có thể lợi dụng bảo vật, cưỡng ép cầm cố linh hồn của Giang Cung Tuấn, để cho sau này có thể cướp đoạt thân thể của anh.
“Trời ơi, thân thể của tên nhóc này, cũng thật là mạnh quá đi, nếu như là những tu sĩ khác, thì đã sớm chết rồi.”
Bảo Văn cũng bị thân thể của Giang Cung Tuấn gây kinh hãi.
Ông ta càng ngày càng khát vọng đạt được thân thể của Giang Cung Tuấn.
Lúc này, thần trí của Giang Cung Tuấn mờ nhạt.
Anh cảm giác như mình muốn chết.
“Như vậy mà đã muốn chết rồi sao?”
Trong lòng anh, còn nổi lên ý niệm trong đầu.
Anh không muốn chết, Nhưng mà, hiện tại anh không có biện pháp gì cả, anh cũng không thể trốn đi, bởi vì anh sợ chính mình sau khi rời đi, Minh Lam Tông tìm vợ và con gái anh gây phiền phức.
“Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn”
Lúc này, trong Tiên phủ truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh.
Giang Cung Tuấn ở trong lòng đáp lại, thanh âm của anh truyền vào Tiên phủ: “Chị Tổ Quỳnh”
“Giang Cung Tuấn, bây giờ tôi giúp cậu, thoát khỏi trái đất, cậu tạm thời ẩn núp đi, đừng trở về.”
“Tôi, tôi không thể đi”
Giang Cung Tuấn vô lực mà nói rằng: “Nếu mà tôi trốn thoát, bọn họ sẽ bắt Đường Sở Vị cùng Vi Lam lần nữa, vậy làm sao bây giờ?”
Tổ Quỳnh nói rằng: “Về việc này, cậu hoàn toàn có thể yên tâm, chờ tu vị của cậu tiến bộ hơn, đạt được đỉnh cao thật sự, cho dù vợ và con gái cậu chết rồi, thì cậu cũng có năng lực cứu hộ sống lại”
“Thật, thật vậy sao?”
Giang Cung Tuấn có chút không tin. “Dĩ nhiên, tôi đã bao giờ lừa gạt cậu đâu”
“Được rồi, nhanh, nhanh giúp tôi rời đi, tôi sắp không tiếp tục kiên trì được nữa rồi.”
Giang Cung Tuấn cảm giác được ý thức của chính mình rất nhanh sẽ biến mất, nếu như cứ ở đây không rời đi, anh sẽ chết.
“Được, cậu chuẩn bị xong chưa, tôi buộc phải xé rách hư không, cưỡng ép mở phong ấn của trái đất ra, để cho cậu rời khỏi trái đất, chỉ là cậu xuất hiện ở chỗ nào của Tam thiên phong ấn chi địa, cái đó thì tôi không biết”
“Không sao?
Giang Cung Tuấn vô lực nói rằng: “Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể rời khỏi, bất luận là đi đâu đều được hết”
“Ừm”
Tố Quỳnh nói rằng.
Ngay sau đó, trong Tiên phủ, huyễn hóa ra một năng lượng vô cùng to lớn, năng lượng này vọt thẳng lên tận bầu trời, vết rách của phong ấn trên bầu trời trong nháy mắt bị rách to ra.
Mà những xích sắt trên người Giang Cung Tuấn, vào thời điểm này cũng đã bị gãy.
Thân thể của Giang Cung Tuấn, liền bay về phía bầu trời.
Lúc này, trên đại điện.
Bảo Văn đang quan sát nhất cử nhất động của Giang Cung Tuấn, ông ta đang đợi Giang Cung Tuấn chết đi, vào thời điểm mà Giang Cung Tuấn chết chính là thời điểm để ông ta ra tay.
Bỗng nhiên, ông ta phát giác ra điều gì đó không đúng lắm.
Liền phóng ra bên ngoài, chứng kiến cảnh thân thể của Giang Cung Tuấn, đã tránh thoát khỏi thạch trụ, hướng về phía bầu trời mà bay đi.
“Trốn được đi đâu chứ?”
Sắc mặt ông ta trầm xuống, bất chợt ra tay, bàn tay hư huyễn khổng lồ xuất hiện ở giữa không trung, muốn đem Giang Cung Tuấn đang muốn chạy trốn cưỡng ép mà kéo xuống.
Ngay lúc này, Tổ Quỳnh ở trong Tiên phủ một tiếng hừ lạnh, thuận tay huy động, năng lượng to lớn từ trong Tiên phủ huyễn hóa ra, cưỡng ép chặn lại sự công kích của Bảo Văn.
Bảo Văn chỉ cảm thấy năng lượng to lớn lao tới, ông ta liền bị chấn động mà rút lui, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha.”
Lúc này, nơi chân trời xa, truyền đến một tiếng rống to mang theo đầy ngập lửa giận.
“Giới Sơ Khai, Minh Lam Tông, Bảo Văn, Giang Cung Tuấn tôi nhớ kỹ ông rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi trở về để tiêu diệt Minh Lam Tông.”
Âm thanh của Giang Cung Tuấn vang vọng. Theo âm thanh truyền đến, anh liền nhập vào trong phong ấn, biến mất ở núi Bất Chu.
“Chết tiệt”
Bảo Văn vẻ mặt trầm thấp, nổi giận mắng: “Rốt cuộc là người nào đang âm thầm giúp đỡ tên nhóc này chứ?”
Một màn này, cũng là được truyền đi trực tiếp.
Mấy ngày này, Đường Sở Vị một mực quan tâm đến Giang Cung Tuấn, bây giờ thấy Giang Cung Tuấn đã trốn thoát, cô hoàn toàn thở dài một hơi.
Giang Cung Tuấn trước lúc rời khỏi, dùng hết toàn lực hô lên một câu nói, sau khi một câu nói rống lên, anh liền triệt để mệt lả mà ngất đi.
Thân thể của anh tiến nhập vào trong vết rách của phong ấn.
Anh cũng không biết bản thân đang tiến vào thế giới nào.
Không biết qua bao lâu.
Giang Cung Tuấn lo lắng mà tỉnh lại.
Anh cảm giác được toàn thân vô lực, muốn xoay người, nhưng là khẽ động, thân thể liền truyền đến đau nhức, anh nhìn trên đầu, phát hiện là một ít vải mành màu trắng, trong lòng anh liền nghi hoặc: “Tôi còn sống, tôi là đang ở nơi nào đây?”
“Chàng trai, ngài đã tỉnh?” Ở thời điểm mà Giang Cung Tuấn đang nghi ngờ, thì một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn muốn xoay người để xem, xem chủ nhân của thanh âm này rốt cuộc là người nào, nhưng mà thương thế của anh vô cùng nghiêm trọng, thân thể không có cách nào có thể di chuyển được, khẽ động là trong cơ thể sẽ truyền đến cơn đau nhức.
“Chàng trai, thương thế của ngài rất nặng, đừng có động đậy”
Thanh âm một lần nữa truyền đến.
Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn liền cảm thấy, có người ngồi xuống ở bên giường.
Đầu anh không thể di chuyển được, nhìn không thấy người, nhưng, lại ngửi thấy một mùi thơm ngát trên người cô gái.
Anh mở miệng, muốn nói chuyện, muốn hỏi cô là ai.
Nhưng mà, anh bị thương vô cùng nặng.
Anh bị sấm sét công kích hơn nửa tháng, không chết, đã là một kỳ tích rồi.
Mặc dù bây giờ thức tỉnh, nhưng mà anh vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác được ý thức tan rả, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.
Chỉ thức tỉnh có một thời gian ngắn, anh liền ngất đi.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Giang Cung Tuấn khi thì thức tỉnh, khi thì hôn mê.
Loại tình huống này, đại khái giằng có một tháng.
Thân thể anh rất quỷ dị, ở nơi này trong thời gian khoảng một tháng, đều tự mình khôi phục.
Một tháng sau, thân thể của Giang Cung Tuấn thân miễn cưỡng có thể động đậy được.
Nhưng mà, vẻn vẹn chỉ là động một cái, căn bản là không bò dậy nổi.
Một tháng này, mỗi ngày đều sẽ có người tới nhìn anh, anh không biết người kia là ai, chỉ biết là giọng nói của người này rất êm tai.
Ngày hôm nay, Giang Cung Tuấn rất sớm đã tỉnh dậy, anh nhàm chán nằm ở trên giường, nhìn lên mảnh vải màu trắng ở trên đỉnh đầu.
Kõo ket.
Cửa phòng đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân dừng lại ở bên cạnh giường.
Một người con gái đứng ở bên giường, mở to mắt nhìn Giang Cung Tuấn, lầm bầm lầu bầu nói rằng: “Thân thể khôi phục không tồi, lúc này mới có một tháng trôi qua thôi, vậy mà đã gần như hoàn toàn khôi phục rồi”
“Chỉ là không biết đại não của ngài có bị thương tín hay không, trong một tháng này, thức tỉnh rất nhiều lần, nhưng mà chưa từng nói bất cứ từ gì?
Người con gái đó nhẹ giọng mở miệng.
Cô ngồi xuống, kéo lấy tay của Giang Cung Tuấn, để ngón tay trên mạch đập của anh, kiểm tra thân thể cho Giang Cung Tuấn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!